Vạn Phúc nhìn sắc mặt âm trầm của chủ nhân nhà mình khi lên ngựa. Sau khi trở về phủ đệ, Tiêu Minh Tắc ngồi lặng lẽ trong thư phòng, không ai dám tùy tiện quấy rầy.
May mà Quý phi còn sống, nếu không, với tính tình của điện hạ, e rằng Chung Nghiên – quân cờ ấy – khó mà sống sót qua ngày hôm nay.
Nhưng dù Trịnh Ngọc Khánh không mất mạng trong lần sinh nở này, Tiêu Minh Tắc cũng chẳng hẳn đã vui vẻ.
“Ban thưởng cho Thừa Hoan Điện đã đưa đi chưa?” Tiêu Minh Tắc bất ngờ lên tiếng, giọng lạnh lùng.
Vạn Phúc vội đáp: “Bẩm điện hạ, thuốc đã được sai người đưa đến. Mỗi ngày dùng một lần, cảm giác đau đớn như khi sinh nở sẽ không thiếu.”
Tiêu Minh Tắc hừ lạnh: “Nàng ta nghĩ rằng chỉ cần có dung mạo ấy, lại được phong tước, thì có thể không kiêng nể gì sao? Bề ngoài vâng lời, nhưng trong lòng lại không phục tùng. Xem đi, nàng ta đã gây ra chuyện tốt gì!”
Ngày ấy ở Lập Chính Điện, Tiêu Minh Tắc đứng sau rèm, nhìn mọi thứ rõ như ban ngày. Chung Nghiên chẳng hề đến mức ngất xỉu ngay lập tức. Khi thánh giá đến, nàng ta vẫn còn tỉnh táo, thế mà ngay sau đó lại đột nhiên bất tỉnh?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT