Chẩm Châu đưa mắt nhìn Quý phi, rồi lại liếc về phía Tam điện hạ cùng Vạn Phúc đứng sau hắn, trong lòng bối rối không biết phải làm sao.
Hồi còn ở nhà, mỗi khi muốn gặp Tam điện hạ, nương tử luôn tỉ mỉ trang điểm, má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, gần như không bao giờ phai. Tam điện hạ khi ấy cũng thường đến sớm, ngồi chờ ở nơi hẹn bí mật, thần sắc tuy không thể gọi là ôn hòa, nhưng tuyệt nhiên không mang vẻ châm chọc mỉa mai như hôm nay.
Vì thế, Chẩm Châu luôn nghĩ Tam điện hạ là người chân thành, nhiệt tình, chỉ bởi được giáo dưỡng trong hoàng gia từ nhỏ mà cử chỉ có phần tôn quý hơn người thường, chứ không phải cố ý lạnh lùng với ai.
Nàng càng không ngờ rằng, Tam điện hạ lại chọn ngay lúc này để trốn sau núi giả, lén quan sát từng lời nói, cử chỉ của nương tử.
Trịnh Ngọc Khánh nhận ra sự khó xử của Chẩm Châu. Dù trong lòng có chút hoảng loạn, nàng vẫn ra hiệu cho Chẩm Châu lui ra xa canh chừng, rồi cẩn thận cất túi thơm cỏ xanh vào tay áo rộng. Túi thơm lành lạnh dường như bị một ánh mắt nóng rực chạm vào, trở nên như khoai lang phỏng tay, khiến nàng chỉ muốn vứt đi ngay lập tức.
“Điện hạ, giờ này đáng lẽ nên ở trong điện thắp hương lễ bái mẫu thân, sao lại đến đây lén nhìn hành tung của Quý phi? Hành động này dường như không hợp với đạo nhân hiếu.” Trịnh Ngọc Khánh dù đã chuẩn bị tâm lý để cầu xin, nhưng bản năng vẫn khiến nàng muốn tranh biện đôi lời.
Nàng mỉm cười, nói tiếp: “Điện hạ đứng đây châm chọc thứ mẫu, nếu Hà sung dung dưới suối vàng biết được, liệu có vui lòng?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play