Cảnh báo: tính tới tình tiết hiện tại thì Giang Dĩ và Giang Chu Hành có mối quan hệ huyết thống, nên chương dưới đây sẽ có tính chất loạn luân. Truyện chỉ là ảo hãy tỉnh táo, giữ vững tam quan. Nếu ai dị ứng thì xin tạm biệt.
Giang Chu Hành lùi lại hai bước, nhưng vừa nghĩ đến chuyện giữa Giang Dĩ và mình không chỉ là quan hệ tình nhân mà còn có huyết thống, trong lòng anh lập tức càng thêm kiên quyết.
Chưa kịp để Cố Ngọc Đồi cầm dao, Giang Chu Hành đã tung một cú đá văng cửa, xông thẳng đến trước mặt Giang Dĩ, giật lấy con dao chỉ vào Cố Ngọc Đồi, mắng: “Cố Ngọc Đồi, cậu điên rồi sao? Chính miệng cậu nói với tôi là cậu không hề có tình cảm với Giang Dĩ, cậu chỉ muốn chơi đùa em ấy. Cậu còn cam đoan sẽ không giành giật với tôi. Giờ cậu lại lén lút mò tới nịnh bợ Giang Dĩ là có ý gì?!”
“Vậy cậu đâm tôi đi.” Cố Ngọc Đồi không hề xấu hổ hay tức giận, cậu ngậm một ngụm nước, nhìn chằm chằm Giang Chu Hành, rồi uyển chuyển truyền nước qua miệng Giang Dĩ.
Giang Dĩ len lén cười, chén nước kia thật ra chẳng còn mấy giọt, Cố Ngọc Đồi chỉ mượn cớ để hôn môi mình trước mặt Giang Chu Hành, coi như tuyên bố chủ quyền.
Cố Ngọc Đồi lau khóe miệng Giang Dĩ, rồi bình tĩnh quay đầu nhìn Giang Chu Hành:
“Như cậu thấy đấy, tôi yêu em ấy, yêu nhiều hơn cả cậu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT