Chương 7: Hành Trình Đến Mỏ Quặng
Ba ngày kỳ hạn thoáng chốc đã đến. Thiếu nữ dẫn theo nha hoàn, đúng hẹn xuất hiện tại tiệm rèn.
Do đến rất sớm, lúc này cửa tiệm vắng vẻ, chỉ có gã học đồ ngại ngùng hôm trước. Thấy là người quen, hắn cười ngây ngô gật đầu rồi định nghênh đón hai người vào trong.
Biết Đông Nhi không thích không khí oi bức trong lò rèn, thiếu nữ thuận thế bảo nàng đứng chờ bên ngoài, mà đối phương cũng không khước từ, dễ dàng đồng ý.
Đi theo học đồ đến hậu đường, lúc này lão thợ rèn đang cầm một thanh trường kiếm giấu trong vỏ gỗ mun đen, từ phía đối diện tiến lại.
“Tiểu nha đầu, vũ khí ngươi muốn đây.”
Dứt lời, lão một tay đưa thanh kiếm qua.
Thiếu nữ theo bản năng định đưa tay đón lấy, nhưng khi thấy cơ bắp cuồn cuộn cùng gân xanh nổi lên trên cánh tay lão nhân, nàng lập tức nhớ lại đặc thù của thanh kiếm này.
Không để lộ dấu vết, nàng âm thầm vận chuyển Huyết Ma Thiên Công, khiến huyết khí sôi trào.
Nàng đưa tay tiếp nhận kiếm. Khi lòng bàn tay chạm vào chuôi kiếm, một cảm giác kỳ dị như huyết mạch tương liên lan tỏa khắp thân thể, khiến nàng thư thái dị thường. Dưới sự kích thích ấy, tốc độ lưu chuyển huyết khí lại tăng thêm hai phần.
“Vút.”
Trường kiếm rời vỏ. Âm thanh ma sát giữa thân kiếm và vỏ cực kỳ nhỏ, không hề phát ra tiếng ngân vang.
Không phải vì phẩm cấp thanh kiếm không đủ, mà vốn dĩ bản thân nó đã là loại kiếm trầm mặc vô thanh.
Khi đưa kiếm ra dưới ánh mặt trời, thân kiếm trong suốt ánh đỏ, lấp lánh như lưu ly, không phản xạ lấy một tia sáng. So với hung khí đoạt mạng, nó càng giống một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
Chuôi kiếm cùng vỏ kiếm đều được làm từ gỗ mun đen, bên ngoài còn bọc thêm một lớp da thú, vừa toát lên hương thơm nhè nhẹ, vừa mang đến cảm giác cầm nắm vô cùng dễ chịu.
Nhìn thân kiếm chỉ rộng bằng một đốt ngón tay rưỡi, khóe môi thiếu nữ khẽ cong, tùy ý vung ra một đóa kiếm hoa, rõ ràng cực kỳ hài lòng.
“Thanh kiếm này tên gọi là gì?”
“A... kiếm là của nha đầu ngươi, muốn đặt tên gì thì tùy.”
Dù trông mảnh khảnh yếu ớt, nhưng thực chất thân kiếm cực kỳ cứng cáp, nặng tới trăm cân.
Dù đã có chuẩn bị tâm lý, song khi tận mắt thấy thiếu nữ dễ dàng vung vẩy thanh kiếm như không, lão nhân cũng không khỏi nghiến răng, có cảm giác như đang nhìn thấy một sinh vật kỳ dị.
“Vậy… gọi là Xích Uyên đi.”
Nghe vậy, lão thợ rèn thoáng hiện vẻ mặt cổ quái.
“Tưởng đâu mấy tiểu cô nương như các ngươi khi đặt tên cho kiếm sẽ chọn cái gì đó như ‘Son Phấn’ hay ‘Tường Vi’ cơ chứ…”
“Dù mang tên gì, kiếm vẫn là hung khí đoạt mệnh. Kiếm của ta, không cần những danh tự tự dối mình như vậy.”
Thiếu nữ khẽ cười, nụ cười dịu dàng thuần tịnh. Thế nhưng lão nhân khi nhìn vào nụ cười vô tà ấy lại cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng, không hiểu từ đâu mà đến.
Trên đường trở về phủ, thiếu nữ liên tục vận chuyển Huyết Ma Thiên Công, điều chỉnh lưu chuyển huyết khí trong cơ thể.
Trước đây nàng đã phát hiện, chỉ cần có Xích Uyên bên cạnh, tốc độ huyết khí vận hành sẽ tăng lên đáng kể.
Mà muốn mang theo Xích Uyên bên người thì bắt buộc phải vận hành Huyết Ma Thiên Công. Hai bên tương hỗ lẫn nhau, hiệu quả tăng lên gấp bội, chẳng khác nào được chế tạo riêng cho nàng.
“Chẳng phải là một phiên bản yếu hóa của Hàn Ngọc Giường đó sao?”
Nhìn Đông Nhi bên cạnh lộ vẻ nghi hoặc, thiếu nữ lắc đầu. Ở thế giới này, nàng suy cho cùng vẫn là một kẻ cô độc, đến cả việc buông lời đùa giỡn cũng không ai hiểu.
Chậm rãi thôi động Sương Tinh Quyết, nàng dùng nó để che giấu dao động của Huyết Ma Thiên Công.
Cũng may linh hồn nàng đủ mạnh. Nếu không, dù sở hữu song mạch đặc thù, việc vận hành đồng thời hai loại công pháp hoàn toàn khác biệt cũng rất dễ tẩu hỏa nhập ma.
“Ân… khi Sương Tinh Quyết vận hành, tâm thần xao động dường như cũng dần bình ổn lại… Đúng là một niềm vui bất ngờ.”
Từ sau khi dùng thú huyết để trúc cơ, nàng nhận thấy tính cách mình dường như trở nên dễ nóng giận hơn. Tuy hiện tại vẫn có thể dùng lý trí đè nén, không ảnh hưởng lớn, nhưng chung quy vẫn là một ẩn hoạ, không ngờ lại vô tình được giải trừ như vậy.
Trong lúc nàng trầm ngâm suy nghĩ, thời gian trôi qua lúc nào không hay. Khi hồi thần lại, hai người đã tới gần phủ Tuyết gia.
“Người đủ cả chưa? Đủ rồi thì xuất phát đi.”
Ngoài cửa Tuyết phủ, đại trưởng lão Tuyết Thanh Tùng mặt lạnh như sương, ánh mắt nhìn quét qua đám người trước mặt. Bên cạnh lão, quản sự đang phân phó nhân thủ một cách khẩn trương.
Thiếu nữ thấy vậy, bước chân bất giác nhanh thêm vài phần. Vị đại trưởng lão này vốn chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với nàng, tốt nhất là nên tránh mặt thì hơn.
Thế nhưng, có những lúc, không phải cứ lui một bước là trời cao biển rộng.
Quả nhiên, ngay khi nàng vừa nhìn thấy lão giả kia thì đối phương cũng đã nhận ra nàng.
Thầm kêu một tiếng “không ổn”, nàng lập tức gia tăng tốc độ. Nhưng vẫn là chậm một bước.
“Tuyết Tình nha đầu, thấy lão phu mà cũng không mở miệng chào hỏi? Con gái Tuyết gia mà vô lễ như vậy, để người ngoài biết được thì chẳng phải sẽ trở thành trò cười sao?”
“Đại trưởng lão dạy phải. Tình nhi vừa rồi hơi mỏi mệt, không để ý đến trưởng lão, mới thất lễ chưa kịp vấn an, xin trưởng lão lượng thứ.”
Thiếu nữ vội xoay người, hơi khom người hành lễ, giọng nói ôn hòa, thái độ vừa phải, lời nói có vẻ ứng biến nhanh nhạy, rõ ràng là đã chuẩn bị trước.
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, cũng ý thức được điểm này. Trong lòng tuy không vui, nhưng cũng không tiện dây dưa thêm ở đây.
Dù sao, dùng chuyện này để làm khó một hậu bối cũng chẳng vẻ vang gì, chỉ là có chút tổn hại đến thân phận.
Thế nhưng, lão cũng không có ý định bỏ qua dễ dàng.
Tuyết Thanh Tùng liếc nhìn một lượt đám người, đuôi mắt đầy nếp nhăn khẽ giật, khóe miệng nhếch lên nụ cười giả tạo, đổi giọng nói:
“Tình nha đầu, lần này Tuyết gia tổ chức người đến mỏ quặng tiêu trừ yêu thú. Vừa hay ngươi đã trúc cơ, cũng nên cùng đi rèn luyện một phen.”
Đôi mắt cụp xuống của thiếu nữ khẽ lóe lên hàn ý — lão già này quả nhiên không có ý tốt.
“Đại trưởng lão, nhị tiểu thư nhà ta mới trúc cơ chưa đầy bảy ngày, công pháp và võ kỹ còn chưa luyện thuần, hơn nữa mỏ quặng kia điều kiện hiểm ác, chuyện này e là không ổn.”
Nghe Đông Nhi cất lời, thiếu nữ thoáng sững sờ. Nàng không nghĩ nha hoàn luôn im lặng lại dám đứng ra can ngăn vào lúc này.
“Láo xược! Một kẻ nô tỳ như ngươi cũng dám chen vào chuyện người chủ bàn bạc? Đến cả chủ nhân nhà ngươi cũng không dám nói chuyện với lão phu kiểu đó!”
Lời còn chưa dứt, chưởng phong hung mãnh mang theo linh lực cuồn cuộn đã từ tay lão nhân ập tới. Hiển nhiên là xuống tay độc ác.
Cùng lúc đó, thiếu nữ vội vàng kéo Đông Nhi tránh sang một bên, thoát hiểm trong gang tấc.
“Đại trưởng lão bớt giận, là Tình nhi sơ suất chưa dạy bảo người hầu…” — lời còn chưa nói hết, Tuyết Thanh Tùng đã áp sát, định tiếp tục ra tay.
Thiếu nữ không còn lựa chọn, chỉ đành giơ tay nghênh đón một chưởng của lão.
“Ầm!”
Chưởng lực va chạm, nàng cảm thấy như cả ngàn cân sức mạnh ép tới. Bị đánh lui liền mấy bước, gạch đá dưới chân vỡ vụn từng mảnh.
Đến lúc này, nàng mới phát hiện Tuyết Thanh Tùng hoàn toàn không có ý thu tay, thậm chí còn đang tiếp tục gia tăng linh lực.
Trong thời khắc cấp bách, Huyết Ma Thiên Công vận hành trong lặng lẽ, huyết khí bộc phát, khiến lực lượng toàn thân tăng vọt. Nhờ đó, nàng tạm thời cầm cự được, áp lực giảm đi rõ rệt.
“Lão tặc này rõ ràng muốn đánh gãy thể diện của ta trước mặt mọi người, giờ còn định để ta mang thương tích mà đi mỏ quặng… Tâm tư đúng là hiểm độc đến cực điểm.”
Chỉ trong một khoảnh khắc, nàng đã hiểu rõ dụng ý của đối phương. Cân nhắc thiệt hơn, thiếu nữ lập tức đưa ra quyết định.
Nàng cấp tốc lui thêm vài bước, dùng huyết khí hộ thể, đồng thời triệt hồi Huyết đạo chi lực, mượn thế bật người lên không. Thi triển Hồi Phong Bộ, thân hình vọt ngang mấy trượng, vừa để triệt tiêu toàn bộ kình lực, vừa kéo dài khoảng cách với lão giả.
“Ư…”
“Nhị tiểu thư, người không sao chứ?!”
Thiếu nữ ép huyết khí khiến một tia máu rịn ra bên khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Đông Nhi chạy tới, trong mắt mang theo lo lắng. Nàng nhẹ lắc đầu, rồi quay lại nhìn Tuyết Thanh Tùng, thần sắc buồn bã, điềm đạm đáng thương.
“Đông Nhi không hiểu chuyện, mong đại trưởng lão bớt giận. Mỏ quặng bên kia… Tình nhi sẽ đi.”
Động tĩnh vừa rồi đã thu hút không ít ánh mắt. Người đi đường bắt đầu tụ tập lại chỉ trỏ, thậm chí một vài đệ tử và gia nô các thế gia cũng âm thầm bàn tán, chỉ trích đại trưởng lão lấy lớn hiếp nhỏ.
“Hừ.”
Tuyết Thanh Tùng hừ lạnh, không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Lần này đúng là hơi quá tay, nhưng vẫn có thể lấy cớ giáo huấn hạ nhân không biết lễ nghi. Dù sao, nếu Tuyết Tình bị thương nặng rồi chết ở mỏ quặng thì cũng là tai nạn. Còn nếu không chết, thì hắn cũng chẳng tổn thất gì thực chất.
Dù có mang chút tiếng xấu, với thân phận ngoại công của Tuyết Ngưng Hương, hắn cũng chẳng bận tâm.
Nhìn bóng lưng lão giả rời đi, đáy mắt thiếu nữ thoáng hiện một tia sát ý rồi lập tức biến mất, thay vào đó là nét ôn nhu khi nàng quay sang nhìn Đông Nhi.
“Hu hu… nhị tiểu thư, đều do Đông Nhi không tốt…”
“Ngốc à, không sao đâu. Ngươi quay về trước đi, ta theo bọn họ đến mỏ quặng một chuyến, rồi sẽ sớm trở lại.”
Nàng nhẹ nhàng xoa đầu Đông Nhi, để lại nha hoàn ở Tuyết gia, còn bản thân thì cùng đoàn người tiến về phía mỏ quặng.
Ngồi trong xe ngựa, thiếu nữ nhắm mắt dưỡng thần, hồi tưởng lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra.
Dù đây chỉ là một cuộc va chạm ngắn ngủi, nhưng lại là lần đầu tiên nàng lấy thân phận tu sĩ để đối đầu người khác.
Tới lúc này, bàn tay giấu trong tay áo vẫn còn run nhẹ — đó là cảm xúc đan xen giữa sợ hãi và hưng phấn.
Dù quá trình rất ngắn, nhưng cũng đủ để nàng có được sự nhận thức sơ bộ về thực lực của mình.
Bản thân nàng, đối đầu Tuyết Thanh Tùng – kẻ đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong – cho dù có vận dụng Huyết Ma Thiên Công cũng chỉ miễn cưỡng cầm cự. Nếu chỉ dựa vào Sương Tinh Quyết, sợ rằng còn không đỡ nổi một chiêu.
“Tu hành mới nhập môn, chênh lệch cảnh giới quả nhiên không thể xem thường. Huyết Ma Thiên Công tuy cho ta tư cách giao thủ với kẻ ở Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng nếu muốn chiến thắng, chỉ e phải xuất kỳ bất ý, một kích tất sát mới có cơ hội.”
Hiểu rõ khoảng cách ấy, nàng không lấy làm nản chí. Trúc Cơ đến Kim Đan vốn là một quá trình tích lũy lâu dài. Mà trong phương diện này, Huyết Ma Thiên Công lại là tuyệt thế công pháp, không ai sánh kịp.
Nghĩ thông suốt điều đó, nàng càng cảm thấy thời gian trở nên gấp gáp.
Chợt nhớ lại hành động trước đó của Đông Nhi, nàng ngẫm nghĩ vài lần mới dần hiểu ra vì sao lại thấy nha hoàn ấy có phần khác thường.
“Ngày trước ta bị Tuyết Ngưng Hương bắt nạt, Đông Nhi cũng chưa từng giúp ta. Lần này đột nhiên ra mặt, chẳng lẽ là có người căn dặn nàng không để ta rời khỏi Tuyết phủ quá xa?”
Kỳ thực, Đông Nhi cũng có tu vi tương đương nàng, chỉ là do tu luyện công pháp đặc thù nên người ngoài khó lòng nhận ra cảnh giới.
Nếu không nhờ nàng có thể quan sát khí huyết để phán đoán đại khái thực lực đối phương, e rằng cũng sẽ bị che mắt như bao người khác.
Thiếu nữ khẽ thở dài một hơi.
Dù đã sớm biết Đông Nhi là cái đinh do Tuyết Thiên Thu an bài bên cạnh nàng, nhưng nghĩ đến việc cả hai đã đồng hành suốt một năm qua, lòng nàng vẫn không khỏi cảm thấy chút mất mát.
“Nếu trước đó ta không ra tay, sẽ đúng như ý đồ của lão già kia. Còn nếu Đông Nhi thật sự chỉ là một nha hoàn bình thường, để nàng đứng ra hộ chủ sẽ càng khiến ta mất mặt trước người ngoài. Mặc dù ta không để tâm đến ánh nhìn của thiên hạ, nhưng hành động của ta lúc đó, suy cho cùng lại càng giống một vị nhị tiểu thư có dã tâm, chứ không phải là hành động bộc phát theo cảm tính.”
Tình huống lúc ấy thay đổi trong chớp mắt, nàng không thể tính toán mọi thứ chu toàn. Giờ nhìn lại, hành động khi đó đã mang lại kết quả tốt nhất có thể.
Tuyết Thanh Tùng tính kế nàng, thì nàng cũng lợi dụng cơ hội ấy để tạm rời khỏi tầm mắt của Đông Nhi. Sở dĩ đồng ý đến mỏ quặng, cũng là để nhân dịp này thử nghiệm thực lực hiện tại của bản thân.
Đúng lúc ấy, nàng cảm thấy xe ngựa bắt đầu chậm lại. Bên ngoài truyền đến tiếng quản sự:
“Nhị tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi.”
Thiếu nữ kéo màn xe bước xuống, thấy quản sự đang lộ vẻ lo lắng, như muốn nói lại thôi. Nàng hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
“Yên tâm. Vết thương lúc trước không đáng ngại. Với tu vi hiện tại, trong nhóm lần này ta cũng có thể xếp vào ba vị trí đầu. Những việc còn lại, các ngươi là người trong nghề, cứ việc chỉ huy, không cần lo lắng về thân phận của ta.”
Không để tâm tới dáng vẻ có phần lúng túng của quản sự, nàng đưa mắt nhìn về phía trước xe ngựa — nơi đó chính là mỏ quặng của Tuyết gia.
Ngoại vi đường hầm là một doanh địa lụp xụp, đầy những lều vải và nhà gỗ tạm bợ, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ nồng nặc.
Tiến lại gần, mùi hôi mồ hôi và mùi chân thúi nồng nặc càng khiến người ta khó chịu.
Do sự xuất hiện của đoàn người nàng dẫn đầu, doanh địa lập tức xôn xao. Một vài thợ mỏ ăn mặc rách rưới thò đầu ra từ trong lều, trừng mắt đánh giá nàng vài lần rồi mới lặng lẽ rụt đầu trở lại.
Chỉ có một nam nhân trung niên thân hình vạm vỡ, đoán chừng là đốc công nơi này, vội chạy đến bên cạnh quản sự.
“Nhị tiểu thư thứ lỗi!”
Thiếu nữ không để ý đến hắn, cứ thế bước thẳng vào bên trong. Khi đi ngang một lều vải, bất ngờ có một nữ nhân ăn mặc xốc xếch chạy vụt ra, mặt đỏ bừng cúi đầu rồi vội vàng bỏ đi.
“Trong mỏ toàn là nam nhân, những chuyện như vậy... cũng khó tránh khỏi—”
“Không sao. Lần này ta đến mỏ chỉ để thanh trừ yêu thú, những chuyện khác không nằm trong phận sự của ta.”
Nàng giơ tay ngăn lời giải thích của quản sự, khẽ lắc đầu.
Những thợ mỏ kia mỗi ngày liều mạng xuống giếng, làm việc trong nguy hiểm để kiếm kế sinh nhai. Loại hành vi ấy, nàng không bình luận cũng chẳng có tư cách phán xét.
Cuộc sống của người khác, nàng không quản. Đạo của người khác, cũng chẳng liên quan gì tới nàng.
Thái độ như vậy khiến quản sự và đốc công âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đi tới trung tâm doanh địa, ở đó có một giếng lớn hình vuông sâu không thấy đáy.
Miệng giếng được trang bị một bàn kéo khổng lồ dùng để vận chuyển người và vật lên xuống. Thế nhưng hiện giờ bên trên đã phủ một lớp tro bụi dày, chứng tỏ nơi này đã đình trệ hoạt động một thời gian.
“Cuối tháng trước, có yêu thú lén vào mỏ lúc đêm khuya. Ban đầu chỉ có người bị thương, mấy cao thủ xuống tìm vài lần không thấy gì, sau cùng đầu tháng này có người chết.”
Quản sự kịp thời lên tiếng giải thích. Thiếu nữ khẽ nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc.
“Ước chừng có bao nhiêu yêu thú?”
“Không biết.”
“Không biết?”
“Đúng vậy, người nhìn thấy thì chưa ai trở lại cả.”
“Người bị thương trước đó đâu?”
“Về sau… cũng chết rồi. Bất quá lúc đầu hắn từng nói, kẻ tấn công giống như một con báo đen.”
Thiếu nữ khẽ giật mình.
Bạch Lộ Thành vốn là vùng rìa của toàn bộ Huyền Linh Châu, linh khí cạn kiệt, tài nguyên thưa thớt.
Yêu thú nơi đây đa phần là loại tụ quần như Ảnh Lang, thỉnh thoảng có vài con cỡ lớn như Chấn Nhạc Hùng, nhưng đều rất hiếm gặp.
Còn về báo hình yêu thú — theo ký ức và thường thức của nàng — thì chưa từng có loài nào như thế sinh sống quanh Bạch Lộ Thành.
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, doanh địa đã hoàn tất việc dựng lều, rõ ràng là chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài.
“Nhị tiểu thư, lát nữa chúng ta sẽ xuống kiểm tra mỏ.”
Quản sự vừa nói vừa liếc nhìn cửa vào đường hầm và giếng hình vuông kế bên.
“Hai nơi này thông nhau, xin nhị tiểu thư ở lại trông giữ phía trên.”
Thiếu nữ trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu đồng ý. Nàng không cự tuyệt thiện ý của đối phương.
Lúc ra đi tuy có mang theo y phục, nhưng hiện tại ngồi xe thay đồ không tiện, thân váy trắng nhẹ nhàng trên người cũng không thích hợp để xuống mỏ.
Hoàng hôn buông xuống, đợt truy lùng đầu tiên kết thúc mà không có kết quả. Cũng dễ hiểu thôi, mỏ quặng tứ thông bát đạt, người của họ lại có hạn, kết quả như vậy không ai lấy làm lạ.
Đêm đến, mọi người trở về lều nghỉ ngơi, chỉ chừa lại vài người gác đêm.
Thiếu nữ cũng quay về xe ngựa. Dù có chăn nệm, thoải mái hơn so với người khác, nhưng so với thói quen thường nhật thì vẫn kém xa.
“Quả nhiên, từ xa xỉ trở về tiết kiệm thật không dễ chịu.”
Nghĩ vậy, nàng thay sang bộ dạ hành màu đen, ngồi xếp bằng trong xe, bắt đầu minh tưởng. Nàng đặt Xích Uyên lên đùi, dùng kiếm thay gối, dùng tĩnh tọa thay cho giấc ngủ.
Tưởng rằng đêm nay sẽ yên ổn trôi qua — nhưng nào ngờ, chuyện vẫn xảy ra.