Chương 2: Thiên công tàn quyển

Thiếu nữ đã chẳng nhớ nổi đây là lần thứ mấy nàng giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng.

Trong mộng, thân thể gầy yếu của nàng bị Tuyết Thiên Thu hút tủy ăn cốt, mặc cho nàng có trốn chạy thế nào, kết cục vẫn luôn là chết thê thảm.

Dù từng sống hai đời, có kinh nghiệm kỳ dị, thậm chí bản thân cũng chẳng phải người lương thiện, nàng vẫn không tránh khỏi cảm giác sợ hãi.

Cúi đầu nhìn bàn tay còn đang run rẩy, thiếu nữ chậm rãi siết chặt nắm đấm, để mặc móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mượn cơn đau nhức ấy để trấn áp nỗi sợ đã ngấm tận xương tủy.

Nàng sợ, nhưng không thể lui bước. Lui bước... chính là tử vong.

Ánh sáng ngoài cửa sổ dần hửng, thiếu nữ cũng chẳng còn tâm trạng ngủ tiếp, dứt khoát đứng dậy, rửa mặt qua loa rồi định bước ra ngoài làm việc.

Vừa đẩy cửa, nàng không ngờ lại thấy một nha hoàn có dung mạo xinh đẹp đã đứng chờ từ trước.

“Nhị tiểu thư, nô tỳ mới được điều đến hầu hạ ngài. Từ nay, sinh hoạt thường ngày của ngài sẽ do nô tỳ phụ trách...”

Nghe vậy, thiếu nữ hơi sững người, khẽ nhíu mày.

“Nhị tiểu thư?”

“Gia chủ nói, con gái đã gả đi rồi thì như bát nước hắt ra. Hiện giờ trong phủ chỉ còn ngài và đại tiểu thư vẫn chưa xuất giá, dĩ nhiên ngài chính là nhị tiểu thư.”

Nha hoàn nói xong thì xấu hổ cười, má lúm thoáng hiện nơi má lúm đồng tiền mờ nhạt.

Nghe lời giải thích, thiếu nữ nheo mắt lại, rồi để che giấu cảm xúc trong mắt, nàng cũng thuận thế nở một nụ cười mỉm.

“Ngươi tên là gì?”

“Hồi nhị tiểu thư, nô tỳ gọi là Đông Nhi, năm nay mười sáu.”

Thiếu nữ không quá để tâm đến câu trả lời, trong lòng lại đang nghiền ngẫm ý tứ ẩn sau lời của Tuyết Thiên Thu.

“Chẳng lẽ chuyện ta quan sát Thạch Thư đã bị phát hiện? Cho nên mới mượn miệng nha hoàn để cảnh cáo? Hay là đang ngấm ngầm đe dọa rằng nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cũng sẽ biến mất như các tỷ tỷ kia? Hoặc cũng có thể... chỉ đơn giản là muốn lấy lòng, khiến ta tưởng rằng mình đã thực sự được tiếp nhận vào gia tộc, từ đó sinh lòng an tâm?”

Thiếu nữ khẽ thở dài một hơi, nhìn sang nha hoàn Đông Nhi cùng nhóm tạp dịch đang đẩy một chiếc xe nhỏ.

“Đông Nhi, đây là gì vậy?”

“Bẩm nhị tiểu thư, đây là gia chủ đại nhân đích thân sai nô tỳ đưa đến. Đều là thuốc bổ thượng phẩm do ngài ấy tự mình lựa chọn, nói là trước kia đã bạc đãi tiểu thư quá nhiều. Phu nhân trước kia hay ức hiếp tiểu thư hiện đã bị cấm túc, những công việc nặng nhọc từ nay về sau cũng không cần ngài làm nữa.”

Đông Nhi vừa nói vừa giơ nắm tay nhỏ, như thể đang thể hiện sự bất mãn thay cho vị gia chủ mẫu kia.

Lúc Đông Nhi trò chuyện, ánh mắt luôn nhìn thẳng vào mắt nàng, khiến nữ hài cũng nở nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng kéo tay nha hoàn, ra vẻ thân thiết.

“Tiểu thư thân thể yếu, nô tỳ xin phép chuẩn bị chút thuốc bổ giúp ngài bồi bổ thân thể.”

“Chưa cần, để đến tối hẵng ăn. Phụ thân còn dặn dò gì nữa không?”

Thiếu nữ dịu dàng hỏi. Nhắc đến hai chữ “phụ thân”, trong mắt nàng ngập tràn sự tôn kính cùng hạnh phúc.

“À phải rồi, suýt nữa nô tỳ quên mất. Gia chủ đại nhân có dặn, hôm nay ngài hãy đến chỗ người bế quan một chuyến vào giờ Ngọ, đến lúc đó sẽ có người dẫn đường.”

Nghe xong, nàng khẽ gật đầu, viện cớ nói mệt rồi trở về phòng.

Tối qua quá mệt nên nàng chưa có thời gian tra xét kỹ thông tin trong đầu. Giờ thoát khỏi gánh nặng lao động, tất nhiên cũng đến lúc nghiên cứu kỹ hơn về môn công pháp kia – Huyết Ma Thiên Công.

Ở thế giới này, công pháp thường hiếm khi hữu danh vô thực. Những cái tên như “Thiên Công”, “Tiên Quyết”, “Kinh Văn” nếu không phải chí cao vô thượng, thì cũng là tồn tại bá đạo khó lường.

Chính vì thế, mới khiến một cường giả Kim Đan như Tuyết Thiên Thu phải lộ ra thần sắc vội vã, không thể che giấu nổi.

Nàng tĩnh tâm ngưng thần, đưa ý thức chìm vào thức hải. Hiện ra trước mắt là một vùng ánh sáng huyết hồng nhàn nhạt, từng dòng kinh văn đang chớp động.

Trước tiên là tổng cương Huyết Ma Thiên Công nàng thấy hôm qua, tiếp đó là từng tầng pháp môn và các loại bí thuật đi kèm:

Tầng thứ nhất: vận hành huyết khí bản thân, khai thông huyệt khiếu, chu thiên thành vòng. Khi công thành, khí huyết sung mãn, thân thể cường hóa, bách độc bất xâm.

Tầng thứ hai: tích tụ huyết khí, nuốt mười linh huyết, kiến lập mạch lạc tuần hoàn, có thể bước vào Trúc Cơ.

Tầng thứ ba: trích huyết khí, dùng Bách Linh Huyết làm dẫn, ngưng kết huyết đan đặt tại đan điền, thành tựu Kim Đan. Khí huyết hóa linh, linh lực và khí huyết có thể tương dung, thân thể liên thông thiên địa linh khí, linh khí không tuyệt, thân thể bất tử.

Tầng thứ tư: dùng tâm huyết khắc đan văn duy nhất thuộc về bản thân, khiến huyết đan thăng hoa thành Huyết Ma Đan. Đan văn sơ thành, đủ sức lay chuyển Thánh Cảnh bình thường.

Tầng thứ năm: dùng ngàn linh chi huyết làm dẫn, từ trong Huyết Ma Đan dựng dục nội phủ hình thái ban đầu – bước vào Nhập Thánh cảnh. Nội phủ chính là tiểu thiên địa của bản thân, có thể thu nạp vạn vật, hình chiếu giết địch. Trong Thánh Cảnh khó gặp địch thủ, thậm chí Hoàng Cảnh cũng có thể chiến một trận.

Tầng thứ sáu: thôn phệ vạn linh chi huyết, hóa nội phủ thành Huyết Ngục, từ đó xưng Hoàng. Huyết Ngục là thiên địa do bản thân diễn hóa, có thể thôn phệ vạn vật, đến cả Đế Cảnh cũng khó giữ được mạng.

 

Kinh văn chỉ ghi chép đến đây thì đột ngột chấm dứt, phần còn lại hiển nhiên đã bị thất lạc. Nhớ lại cảnh tượng lão giả giao chiến cùng ba bóng trắng trong đầu, nàng mơ hồ cảm thấy hiểu được điều gì đó.

“Chắc hẳn chính lúc ấy, công pháp này đã bị hủy hoại...”

Dù chưa rõ uy lực cụ thể, nhưng từng câu từng chữ trong kinh văn đều toát lên bá đạo ngạo thế, hiển nhiên không phải thứ tầm thường.

Thiếu nữ khẽ lắc đầu tiếc nuối. Nàng biết, công pháp tuyệt đỉnh ở thế giới này thường ẩn giấu trong vật truyền thừa, tự mình lựa chọn chủ nhân. Kẻ không có duyên, dù có được cũng chỉ là tàn quyển, hoặc hoàn toàn không thể tu luyện.

Có lẽ nàng chính là người được công pháp lựa chọn, nhưng cho dù vậy... rốt cuộc cũng chỉ là một bộ công pháp đã không còn hoàn chỉnh.

“Không phải nhân vật chính thì cuối cùng vẫn bị số mệnh bỏ quên sao...”

Nàng thở dài, gạt đi tia hụt hẫng.

Theo như bối cảnh trong tiểu thuyết, từ rất lâu trước kia, tiên lộ bị cắt đứt, tu sĩ chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Kim Đan, từ đó thế gian không còn Nguyên Anh.

Trong tình thế ấy, nhờ vào mấy đời tổ tiên cố gắng nghiên cứu, cuối cùng đã tìm ra con đường phá đan thành Thánh, tái thông tiên lộ.

Nhưng cho dù như thế, Kim Đan vẫn là khe sâu ngăn cách giữa phàm nhân và con đường tu tiên. Thánh cảnh, vì thế mà được xưng là Thánh.

Bởi vì bước qua một bước ấy, trăm người không được một. Kẻ vượt qua thì như cá hóa rồng, từ phàm nhân thành thần.

Tại thời đại chưa rõ tên ấy, không biết có bao nhiêu thiên tài tuyệt diễm bị kẹt ở cuối cảnh giới Kim Đan, cuối cùng chỉ đành hóa tro bụi theo dòng thời gian, không lưu lại chút dấu vết.

Ngay cả hiện tại, dù đã có Thánh cảnh do hậu nhân mở ra, thì việc phá đan thành Thánh vẫn khó hơn mọi cảnh giới trước gấp trăm lần.

Vừa nghĩ đến đây, nàng lại tự giễu. Bản thân có được một bộ công pháp đủ để tiến vào Hoàng cảnh đỉnh phong, vậy mà vẫn chưa biết đủ.

“Ai... con người chung quy vẫn là tham lam. Nhưng lòng tham cũng không đáng xấu hổ, chỉ cần luôn tỉnh táo, giữ vững bản tâm là được.”

Lắc đầu cười khổ, nàng không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu thử vận hành một tia huyết khí ít ỏi trong cơ thể theo ghi chép trong công pháp.

Có lẽ nhờ vào tinh thần cường đại của người xuyên việt, nàng rất dễ dàng nhập định. Nội dung trong công pháp phong phú hơn nàng tưởng, đặc biệt là phần nhập môn càng chi tiết tường tận, giúp nàng nhanh chóng lĩnh hội được yếu lĩnh cốt lõi.

Nội thị thân thể, nàng điều động huyết khí hội tụ về mi tâm. Cảm nhận rõ lượng lớn huyết khí trôi đi, thân thể vốn đã yếu nhược lại càng tiều tụy thêm một phần.

Một cảm giác mê man lướt qua, kế đó là cơn đau kịch liệt toàn thân. Một giọt huyết châu do khí huyết ngưng tụ thành, bắt đầu chảy xuôi theo linh mạch khô cạn trong cơ thể.

Với thân thể hiện tại, dù chỉ là kết tinh từ huyết dịch bản thân cũng đã là gánh nặng quá lớn. Nhưng chỉ cần kiên trì được là có thể thành công.

Mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, thiếu nữ cắn răng chịu đựng cơn đau, cố gắng duy trì vận hành công pháp.

Không rõ đã qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng thở phào một hơi, nội thể dần ổn định.

“Hô... Cuối cùng cũng thành công rồi.”

Giờ đây, viên khí huyết kết tinh vẫn tuần hoàn trong kinh mạch, nhưng thân thể đã bắt đầu thích ứng, dần dần chịu được cảm giác đau đớn và đồng thời được phản phệ bồi dưỡng trở lại.

“Linh lực xung quanh hội tụ nhanh hơn không ít...”

Theo linh khí bên ngoài dần được bổ sung, viên huyết tinh cũng tăng tốc hấp thu linh lực, ngược lại càng nhanh chóng vận chuyển, liên tục rèn luyện huyết mạch toàn thân.

Thấy trên người bắt đầu bài xuất chất bẩn, nàng gọi Đông Nhi chuẩn bị nước nóng.

May mà lần này không phải đột phá cảnh giới, nếu không chắc chắn sẽ bị người khác sinh nghi.

Nàng không giống những tiểu thư thông thường, không tốn thời gian tắm rửa xa hoa, cũng không chuẩn bị hương liệu hay tinh dầu, chỉ đơn giản là tẩy uế, gột sạch mồ hôi rồi thay y phục.

“Có phải lại gầy đi rồi không...?”

Cân nhắc lại, giờ nàng mang dáng vẻ gầy gò suy nhược cũng phù hợp với hình tượng trước đây, nên cũng không đáng lo.

Sau khi chỉnh tề, sắc trời cũng đã tối, nàng liền đến nơi Tuyết Thiên Thu bế quan để diện kiến.

Nàng vẫn mặc y phục màu nhạt, tuy đơn giản nhưng chất vải đã tốt hơn rất nhiều. Với nàng, chuyện ăn mặc vốn không có yêu cầu cao, chỉ cần đủ dùng là được, chẳng màng đến kiểu dáng hoa lệ.

“Phụ thân, Tình Nhi đến rồi.”

“Lần này vi phụ gọi con đến là để truyền thụ công pháp của Tuyết gia – Sương Tinh Quyết.”

“Thật vậy sao? Nữ nhi cũng có thể học ạ?”

(*) (Trong lòng nàng cười lạnh):

“Sương Tinh Quyết gì chứ! Nếu là Huyền Băng Thiên Giám của Huyền Băng Cung thì còn có chút hứng thú. Có Huyết Ma Thiên Công trong tay, học mấy thứ rác rưởi này chỉ tổ phí thời gian.”

Thiếu nữ giả vờ xúc động, trên mặt hiện rõ nét vui mừng, trong mắt lóe lên tia sáng mang tên hi vọng.

Sau khi học xong Sương Tinh Quyết, Tuyết Thiên Thu liền yêu cầu nàng giải nghĩa văn tự trên Thạch Thư.

Vì trước đó nàng từng nói dối rằng chỉ nhận ra được hai chữ, nên khi thấy nàng tỏ vẻ mệt mỏi, Tuyết cũng không nghi ngờ gì, để mặc nàng lảo đảo rời đi.

Về đến phòng, nàng liền đuổi Đông Nhi ra ngoài.

“Lão già đó quả nhiên gian xảo, lại còn chọn chữ từ phía sau, còn tách ra từng phần. Rất cẩn thận... Nhưng mà, vậy lại càng tốt.”

Tuyết Thiên Thu phòng bị nghiêm mật, nhưng lại không hề biết nàng đã có trọn vẹn Huyết Ma Thiên Công trong đầu, thậm chí đã bước vào nhập môn.

Nàng cố tình đợi gần một canh giờ, mới gọi Đông Nhi vào, lấy lý do muốn dùng thuốc bổ mà Tuyết từng sai người đưa tới.

Thân thể vốn bị lao dịch nặng nề và cố ý áp chế lâu ngày đã vô cùng suy kiệt, đúng là nên điều dưỡng lại.

Dù trước đây Đông Nhi từng nói sẽ giúp nàng bồi bổ thân thể, nhưng khi ấy nàng không dám, chỉ vì muốn tránh lộ ra ý đồ tu luyện Huyết Ma Thiên Công. Vậy nên mới liều lĩnh chọn cách “mượn khí huyết mà vào đạo”.

Nhận bát thuốc từ tay Đông Nhi, nàng uống liền một hơi, rồi lại một bát khác…

Có Huyết Ma Thiên Công hộ thể, nàng không cần lo cơ thể không chịu nổi. Dù có uống nhiều cũng không bị nghi ngờ – thể chất mỗi người khác nhau, lại vừa học được công pháp mới, ai mà đoán được gì?

Đến bát thứ sáu, nàng khẽ nhíu mày.

“Đông Nhi, ta uống không nổi nữa. Số còn lại thưởng cho ngươi đi, đều là thuốc bổ tốt cả.”

Thiếu nữ chép miệng, ra hiệu bảo nha hoàn uống thay.

“Đa tạ tiểu thư ban thưởng! Nô tỳ sẽ giữ lại, lát nữa xuống bếp còn có cái để khoe khoang với mấy kẻ không có mắt kia~”

Nàng lặng lẽ nhìn Đông Nhi cười cười, phân phó: “Khi đi nhớ đóng cửa kỹ, đừng để ai quấy rầy. Vừa nãy phụ thân truyền công pháp, lại uống nhiều thuốc bổ, ta muốn nhân dịp này luyện tập một phen.”

Đông Nhi vui vẻ đáp ứng, bê chén thuốc còn lại lui ra.

Chờ cửa đóng lại, nét cười trên gương mặt thiếu nữ lập tức tan biến, chỉ còn lại vẻ âm trầm.

“Tuyết... ngươi quả nhiên không hề tin ta.”

Nàng khẽ quát một tiếng, đầu ngón tay búng ra một giọt máu đen sì.

“Có vẻ là một loại độc mãn tính...”

Cũng may, Huyết Ma Thiên Công là một pháp môn hệ thống cực kỳ hoàn chỉnh. Ngoài tâm pháp, còn có lý giải dược lý, huyết khí, kinh mạch và chưởng khống cơ thể cực kỳ tường tận. Dù chỉ mới nhập môn, nàng vẫn đủ khả năng phát hiện dị thường.

“Chỉ tiếc, hắn không giỏi độc lý, chất độc này tuy kín đáo nhưng không phải kỳ trân gì. Vùng này cũng đâu có tông môn chuyên độc, chắc cũng chỉ là vật thông dụng.”

Nghĩ một lúc, nàng dùng ngọc bình cất giọt máu độc, đề phòng lỡ bị người khác phát hiện sẽ khó giải thích.

Sau đó, nàng ngồi xuống điều tức, bắt đầu luyện hóa thuốc bổ đã uống vào.

Huyết Ma Thiên Công thâm sâu khó lường, điều kiện tu luyện cũng cực kỳ hà khắc. Những mảnh giấy nàng thấy được chỉ là một phần ghi chép của tiền nhân – phần hỗ trợ luyện công bằng dược liệu và bí thuật.

Mục đích là để cả những người vốn không thích hợp với công pháp này vẫn có cơ hội tu luyện, dù chỉ đạt được bảy thành uy lực, lại không thể vận dụng một số bí thuật. Dẫu vậy, sức mạnh đó cũng đã khiến người đời e ngại.

Huyết Ma Thiên Công tu luyện loại linh lực đặc thù cùng khí huyết chi lực. Thân thể này vốn chưa từng luyện qua bất kỳ công pháp nào, hơn nữa do lao dịch và bị áp chế lâu ngày nên khí huyết cạn kiệt, linh mạch trống rỗng, ngược lại lại không bị nhiễm tạp linh lực từ ngoại giới — cực kỳ thích hợp để tu luyện công pháp này.

Thêm vào đó, tinh thần lực của nàng mạnh mẽ, đủ để nhìn hiểu văn tự ghi trên đó.

Nghĩ đến đây, thiếu nữ hơi nghiêng đầu, nét mặt có chút cổ quái.

“Người lưu lại truyền thừa này... chẳng lẽ cũng là người xuyên việt?”

Đáng tiếc, công pháp không hoàn chỉnh.

Bởi theo lẽ thường, muốn hiểu được nội dung Huyết Ma Thiên Công chí ít phải có tu vi Thánh cảnh. Mà những kẻ ở cấp độ đó, đều đã là cường giả một phương, có công pháp riêng, khó lòng từ bỏ tất cả để đổi lấy một thứ chưa biết rõ gốc gác.

Huống hồ, tu luyện công pháp này cần tán công trùng tu, tái tạo căn cơ từ đầu — dù có thể hồi phục tu vi, nhưng cũng sẽ trải qua thời kỳ suy yếu dài lâu.

Tái tạo căn cơ chưa kể hiểm nguy, mà cuối cùng chỉ đạt được bảy phần uy lực.

Muốn có người chấp nhận làm vậy, trừ phi là đệ tử đại thế gia được trưởng bối bồi dưỡng từ nhỏ. Nhưng rõ ràng, Huyết Ma Thiên Công không hề thích hợp cho người trong thế gia.

Nghĩ tới đoạn cần dùng Thập Linh Huyết, Bách Linh Huyết, Thiên Linh Huyết, thậm chí Vạn Linh Huyết phía sau — nàng chỉ có thể thở dài:

“Ít nhất, nó vẫn là con đường duy nhất của ta. Tuyết Thiên Thu chắc chắn sẽ không buông tha, mà chuyện ta phải làm... cũng sẽ không thay đổi.”

Nàng lắc đầu, thu liễm tạp niệm, bắt đầu điều dưỡng lại khí huyết trong cơ thể.

Chỉ mất nửa canh giờ, nhìn vào gương thấy sắc mặt đã có chút huyết sắc, nàng khẽ gật đầu hài lòng.

Huyết Ma Thiên Công có thể dung hợp công pháp khác là vì nó có khả năng chuyển hóa linh lực, đem linh lực bản thân hóa thành linh khí thuần túy và khí huyết.

Muốn tu luyện công pháp khác, trước tiên phải chuyển linh lực về trạng thái cơ bản, rồi vận hành lại theo pháp môn mới.

Nếu vô ý, vẫn theo quán tính vận hành theo Huyết Ma Thiên Công, đó chính là tẩu hỏa nhập ma, với cảnh giới hiện tại thì chắc chắn tử vong.

Sau khi cảm nhận được Huyết Ma Thiên Công đã hoàn toàn ngưng vận, nàng mới bắt đầu thử hành công theo lộ tuyến của Sương Tinh Quyết.

Không lâu sau, tin tức “Nhị tiểu thư Tuyết gia lĩnh ngộ Sương Tinh Quyết chỉ trong bảy ngày” đã lan khắp Bạch Lộ Thành, khiến nàng trở thành một thiên tài vang danh khắp nơi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play