Hạ Thanh Nịnh trở lại căn phòng mà Quách Ngọc Mai đã dọn giường sẵn cho họ. Nhìn lên giường, cô quay người đi vào phòng Quách Ngọc Mai, hỏi bà có cái chăn nào thừa không.
Quách Ngọc Mai nghe thấy cô còn cần chăn, vẻ mặt rõ ràng thoáng sững sờ. Thời tiết này, đã không cần chăn quá dày, một cái chăn hai người đắp là đủ rồi, trừ phi… Bà há miệng, định hỏi gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, mở rương gỗ, lấy ra một cái chăn mới đưa cho Hạ Thanh Nịnh.
Hạ Thanh Nịnh cầm chăn vào phòng, nhớ ra lọ cao đặc trị mình mua cho Quách Ngọc Mai vẫn chưa đưa, liền cầm lọ cao quay lại phòng bà.
Tay Quách Ngọc Mai từ nhỏ da đã không tốt, thường xuyên bị nứt nẻ. Mấy năm nay vì lao động quá sức, đôi tay ấy càng nứt nẻ đến không thể nhìn nổi.
Hạ Thanh Nịnh nhìn đôi tay ấy, đau lòng mở nắp lọ, từ từ thoa cao cho bà. Lọ cao đặc trị này rất nhiều người dùng để thoa mặt, nhưng bây giờ là mùa hè, mặt không dễ khô nứt như mùa đông, ngược lại dùng cho tay nứt nẻ thì tốt hơn.
Quách Ngọc Mai nhìn con gái đang chăm chú thoa thuốc mỡ cho mình, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Chanh, Kình Chập lần này được nghỉ thăm người thân bao lâu vậy con?”
“Dạ, nói là một tháng ạ.” Hạ Thanh Nịnh nhẹ giọng đáp.
“À.” Quách Ngọc Mai gật đầu, hình như có điều muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống. Một lát sau, bà bỗng nhiên lại hỏi: “Tiểu Chanh con còn nhớ cái đứa Đại Nha ngày xưa ở cạnh nhà mình, hay chơi cùng con không?”
Hạ Thanh Nịnh cho rằng bà chỉ muốn tìm chuyện để nói chuyện phiếm với mình, nên gật đầu: “Dạ, con nhớ ạ.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play