Tay Lục Kình Chập rất to, hầu như ôm trọn bàn tay Hạ Thanh Nịnh. Lòng bàn tay chàng ấm áp và khô ráo, do luyện tập lâu ngày nên chai sần một lớp mỏng, nhưng không hề thô ráp mà ngược lại toát lên một sức mạnh vô cùng, khiến người ta cảm thấy an tâm lạ thường.
Suốt đoạn đường không ai nói lời nào. Sau khi đi qua quãng đường ấy, Hạ Thanh Nịnh rút tay ra khỏi tay Lục Kình Chập, cảm kích nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây nha.”
Cô biết Lục Kình Chập chẳng qua là muốn giúp mình bịt miệng những người vừa rồi suy đoán về mối quan hệ của họ, không để họ xem thường mình, nên mới nắm tay cô, chứ không phải vì thích hay bất cứ lý do nào khác.
Trong mắt Lục Kình Chập thoáng qua một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, trầm giọng nói: “Không có gì.”
Hai người vừa đi đến cổng sân thì gặp Hạ Tiểu Thảo đang chạy vội ra, vẻ mặt nôn nóng.
Nhìn thấy hai người trở về, Hạ Tiểu Thảo như trút được gánh nặng, quay người lại đi vào trong phòng.
“Về rồi đó con.” Quách Ngọc Mai ra đón, nói với Hạ Thanh Nịnh và Lục Kình Chập, rồi lại nhìn về phía con trai út vừa đi ngang qua mình: “Còn giận dỗi đó hả, không phải không thèm để ý chị con sao? Chạy nhanh như vậy làm gì?”
Nói xong, bà liền đi đến bên cạnh Hạ Thanh Nịnh, kéo tay cô, cười khẽ thì thầm: “Mẹ vừa nói dối nó là hai đứa con đã về thành rồi, con xem nó cuống quýt thế kia, lập tức chạy ra đuổi theo con, mẹ gọi thế nào cũng không được, ha ha…”
Hạ Thanh Nịnh nghe xong nhìn vào trong phòng, đã không thấy bóng dáng Hạ Tiểu Thảo đâu nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play