Nghe Đoàn trưởng Mục nói đã tuyển dụng được giáo viên mới, sắc mặt Chu Uyển Như rõ ràng đơ ra một thoáng. Tình huống này nằm ngoài dự tính của cô ta. Ban đầu, cô ta nghĩ rằng mình nguyện ý làm giáo viên thì Đoàn trưởng Mục chắc chắn sẽ cảm kích mà chấp nhận, không ngờ giữa đường lại xuất hiện một giáo viên mới.
Nhưng Chu Uyển Như rất nhanh trấn tĩnh lại, vừa rồi cô ta đã nắm bắt được thông tin quan trọng trong lời nói của Đoàn trưởng Mục. Cô ta mỉm cười, không nhanh không chậm nói: “Đoàn trưởng Mục, tôi xin mạo muội góp ý một câu, tôi thấy bốn chữ ‘thà thiếu không ẩu’ rất hay. Tùy tiện tìm một người trẻ tuổi năng lực không đủ đến dạy học sinh, chẳng những sẽ làm hỏng học sinh, mà còn lãng phí tài nguyên của đoàn.” Nói xong, cô ta nhìn về phía Đoàn trưởng Mục, giả vờ tốt bụng nhắc nhở: “Người ta thường nói ‘một phút trên sân khấu, mười năm khổ luyện dưới sân khấu’, một khi đã lên sân khấu thì phải chấp nhận sự kiểm nghiệm của công chúng, không thể làm giả được. Vì vậy, tôi nghĩ cô vẫn nên suy nghĩ kỹ càng một chút, kẻo người tuyển dụng là một tay mơ, làm lỡ dở con nhà người ta.”
Nói đến đây, Chu Uyển Như càng tự tin hơn, tự cho rằng không ai có thể đàn tốt hơn mình, tiếp tục tung ra ưu thế của bản thân: “Tôi thấy một vị trí quan trọng như vậy, vẫn phải tuyển một người hiểu rõ tận gốc rễ. Cô biết đấy, Hiểu Hiểu nhà chúng tôi học dương cầm là do tôi dạy. Cô xem, lần biểu diễn nào của con bé mà không làm rạng rỡ thêm vinh dự cho đoàn, lần biểu diễn nào mà không cháy vé, tiếng vỗ tay như sấm dậy.”
Nghe xong những lời tự biên tự diễn của Chu Uyển Như, Đoàn trưởng Mục chỉ cười cười, sau đó trả lời: “Đồng chí Chu cô lo xa rồi, tôi làm đoàn trưởng, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ cho đoàn. Lần này chúng ta tuyển dụng vị giáo viên này, về năng lực chuyên môn thì khỏi phải nói, nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy ai đàn dương cầm tốt hơn cô ấy.”
Những lời trước đó Chu Uyển Như vẫn chưa để tâm, nhưng những lời này lại hoàn toàn khiến cô ta không giữ được bình tĩnh. Đây không phải rõ ràng đang nói cho cô ta biết rằng vị giáo viên mà họ tuyển dụng có năng lực chuyên môn mạnh hơn, đàn tốt hơn cô ta sao?
Chu Uyển Như từ nhỏ đã học dương cầm và violin, được mời danh sư đến chỉ dạy, tự nhận mình rất có thiên phú, lại còn nỗ lực, cộng thêm tích lũy nhiều năm như vậy, sao có thể bị một người trẻ tuổi hơn soán ngôi được. Cô ta cố kìm nén sự bất mãn trong lòng, nhìn Đoàn trưởng Mục, rất hứng thú nói: “Ồ? Thật vậy sao, vậy tôi thật muốn được diện kiến vị giáo viên trẻ tuổi trong lời cô. Nếu tiện, tôi còn muốn nghe cô ấy đánh đàn, xem có đúng như Đoàn trưởng Mục nói tài hoa như vậy không.”
Lời vừa dứt, Đoàn trưởng Mục ngẩng đầu lên, liền thấy Hạ Thanh Nịnh xuất hiện ở cửa văn phòng mình...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT