Nghe xong lời mẹ nói, Mạc Trăn Trăn chỉ biết ấm ức ngậm miệng lại. Cô vừa nghĩ đến, tiếng tăm của mình ở quân khu đã nát bét rồi, sau này sợ là không bao giờ cứu vãn được nữa.
Cô chỉ muốn đổi chỗ sống, có lẽ sẽ tốt hơn. Quê nội ở nông thôn, cô đương nhiên không muốn về. Còn bên ngoại là tư bản gia, khi đi đã mang theo nhiều tài sản như vậy, chắc chắn sẽ sống rất tốt ở Loan Loan, nên cô mới đề nghị như vậy.
Thấy con gái ủ rũ, Chu Uyển Như hiểu tâm tư của cô, bèn an ủi:
"Khoảng thời gian này, con cứ nghỉ ngơi đi, ở nhà luyện đàn cho tốt. Con yên tâm, mẹ sẽ đi trải đường cho con. Qua một thời gian nữa, chờ dư luận lắng xuống, con muốn vào đoàn văn công cũng không thành vấn đề."
Mạc Trăn Trăn nghe mẹ nói xong, mắt lập tức sáng lên, vui vẻ hỏi:
"Mẹ còn có cách để con vào đoàn văn công ạ?"
"Cách thì người ta nghĩ ra cả thôi, đâu phải không có cách nào. Chỉ là có người đầu óc kém, không biết nghĩ." Chu Uyển Như nhẹ giọng nói, trên mặt lộ vẻ tự tin như người đã tính toán đâu vào đấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play