6
Mẹ Lê tức điên lên vì câu trả lời của Lê Xu. Bà đấm vào ngực, rồi thúc mạnh vào ba Lê, ý bảo ông cũng phải nói gì đó.
Ba Lê bị hai mẹ con kẹp ở giữa, trong thế khó xử, chỉ còn biết thở dài nhìn con gái: “Mẹ con nói đúng đấy, đôi khi mình phải chủ động một chút thì mới có cơ hội. Thật ra xem mắt cũng đâu có gì không tốt, con xem ba với mẹ con chẳng phải là ví dụ rõ ràng nhất sao?”
Ba Lê và mẹ Lê đều là tái hôn, khi cưới cả hai đều có con gái riêng. Tuy là gia đình "rổ rá cạp lại" nhưng họ sống rất hạnh phúc. Đặc biệt là ba Lê, người ba dượng này đã đóng vai trò người ba trong suốt quá trình trưởng thành của Lê Xu, dù không cùng máu mủ nhưng lại hơn cả ba ruột.
Thấy vẻ mặt Lê Xu hơi dịu đi, ông tiếp tục tỉ tê: “Thôi thì con cứ đi gặp mặt xem sao. Nếu sau khi tiếp xúc mà thấy không hợp thì thôi.”
“Được không con?”
“...”
Lê Xu biết rõ đây chỉ là kế hoãn binh, nhưng khi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy âu lo của mẹ Lê, lòng cô như bị kim châm vào giữa đêm đông, vừa lạnh vừa khó chịu.
Cô giằng co, đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn không thắng nổi sự mềm lòng mà nhượng bộ, thở dài nói: “Nói trước nha, không phải soái ca là con không thèm nhìn đâu đấy.”
"Con yên tâm." Ba Lê cầm lấy điện thoại trên bàn trà mở khóa, nói: “Ba có vài ứng cử viên đây, con chọn thử xem. Lát nữa ba sắp xếp cho con nhé?”
“Ơ?”
Chuẩn bị kỹ càng thế này, không khó để người ta nghi ngờ rằng họ đã đào sẵn hố chỉ chờ cô tự nguyện nhảy vào.
Lê Xu bỗng nhiên ngộ ra trò cũ rích này, không khỏi hối hận vì đã mềm lòng đồng ý quá nhanh.
Hai người đối diện đã hào hứng lật ảnh ra xem, mẹ Lê còn giục cô ngồi lại gần cùng xem: “Cậu này được không con? Nhìn thẳng thắn thật thà ghê. À còn có...”
Cô miễn cưỡng "ừ" một tiếng, định đứng dậy thì điện thoại bỗng "rung" lên.
Phương Hinh Nhiễm gửi một video dài 13 giây.
Video bắt đầu bằng một loạt xiên thịt nướng xèo xèo mỡ trên vỉ nướng đã được rắc gia vị, lướt qua rau củ, bia nước trái cây, vài gương mặt quen thuộc và cuối cùng kết thúc ở bàn. 【Cậu đang làm gì đấy?】
Lê Xu tùy tay gõ
Phương Hinh Nhiễm bắn một cái địa chỉ, kèm lời nhắn: 【Đến ăn BBQ đi!】
“...”
Lê Xu liếc mắt nhìn ba mẹ đang hân hoan chọn xem chàng trai nào ưng ý hơn, sự hối hận trong lòng lại X2.
Cô đứng dậy theo lời thúc giục của mẹ Lê, đầu ngón tay lướt vài cái trên màn hình để hồi âm.
【Đang tuyển phi đây, đừng làm phiền!】
Điện thoại đổ chuông khi Trần Tự Châu đang ngồi ăn cơm.
Nửa tiếng trước, anh cùng mẹ Trần đến dự buổi hẹn của một người bạn học cũ. Vừa bước vào phòng riêng, khi nhìn thấy con gái của đối phương cũng xuất hiện, anh đã nhận ra một dụng ý khác của buổi gặp này.
Sau vài câu xã giao, chủ đề tự nhiên chuyển sang hai người trẻ tuổi đang có mặt.
"Mấy năm không gặp Trản Trản đã thành thiếu nữ rồi." Mẹ Trần tươi cười nhìn cô gái đứng sau người bạn học cũ: “Càng lớn càng xinh xắn.”
"Tự Châu nhà cô mới là tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ mà đã thành đạt, giống hệt cô và lão Trần." Người bạn học cũ kéo con gái lại, giới thiệu: “Trản Trản, đây là dì Trần và con trai dì ấy, Tự Châu. Hai đứa hồi nhỏ từng chơi với nhau đấy.”
"Dì Trần." Diệp Tinh Trản đặt hai tay trước người, chào hỏi một cách trang trọng, lịch sự: “Anh Châu.”
Trần Tự Châu gật đầu đáp lại với vẻ mặt không biểu cảm, nhắc nhở người lớn ngồi xuống.
Mẹ Trần kéo bạn học cũ ngồi xuống, cố ý sắp xếp hai người trẻ ngồi cạnh nhau, lấy cớ là người trẻ có chung đề tài sẽ không bị buồn chán.
Phòng riêng đã được đặt trước, món tráng miệng được mang ra nhanh chóng, mấy người vừa dùng món tráng miệng vừa nói chuyện phiếm.
Khi nói đến công việc của bọn trẻ, mẹ Trần quay sang hỏi Diệp Tinh Trản: “Nghe mẹ con nói con sau này sẽ ở lại Nam Thành à?”
Diệp Tinh Trản du học ngành truyền thông ở nước ngoài, năm nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ nên đã về sớm để làm quen với công việc.
Diệp Tinh Trản đặt đũa xuống, đáp lời là đúng vậy.
Mẹ Trần chỉ vào con trai bên cạnh, nói: “Sau này con có khó khăn gì cần giúp đỡ thì cứ tìm A Châu nhé.”
Trần Tự Châu khẽ nhíu mày, môi khẽ hé rồi lại ngậm vào, cuối cùng vẫn không nói gì.
Diệp Tinh Trản thoáng nhìn, cười nói: “Vậy con xin cảm ơn trước ạ.”
Sau đó, cô ta khéo léo lái đề tài quay lại chuyện của hai người họ. Đến khi tất cả món ăn đã được dọn ra, cô ta mới bắt chuyện với người bên cạnh.
“Mẹ em nói anh làm ở Viện Kiểm sát. Vậy anh là công tố viên à?”
Trần Tự Châu nhàn nhạt đáp "ừ", rồi gắp thức ăn ăn cơm.
“Em biết Viện Kiểm sát được chia thành nhiều bộ phận, phạm vi công tố cũng không giống nhau. Anh phụ trách loại nào vậy?”
Anh vẫn kiệm lời: “Phòng Kiểm sát số 1, tố tụng hình sự.”
"Kiểm sát hình sự sao?" Diệp Tinh Trản ngạc nhiên: “Ngầu thật đấy!”
Cô ta hứng thú, tay chống cằm đầy tò mò: “Vậy hàng ngày anh gặp những tội phạm có phải giống như trên TV diễn không? Toàn là kẻ giết người, cưỡng bức gì đó?”
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút.”
Cảm nhận điện thoại rung, Trần Tự Châu ngắt lời hỏi thăm của cô ta, liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, cầm điện thoại đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Anh vừa đi về phía cửa vừa lướt ngón tay mở khóa, kéo nghe và áp vào tai. Chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy tiếng ai đó từ đầu dây bên kia, cao giọng kêu lên:
“Đừng quên còn có Lê Xu!”
Bàn tay Trần Tự Châu nắm chặt vào tay nắm cửa, bước chân cũng khựng lại.
Đầu dây bên kia ồn ào, tạp âm chồng chất. Trong tiếng ồn ào ấy, câu nói vừa nghe được dường như chỉ là ảo giác, ngoài cái tên thừa thãi kia ra thì anh không còn nghe thấy gì nữa.
“Alo?”
Anh lên tiếng, mở cửa bước ra ngoài, đóng cửa phòng riêng lại rồi đi dọc hành lang về phía sảnh nghỉ bên phải.
"Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại, nhắn tin mấy lần cũng không trả lời." Khoảng vài giây sau, giọng Quý Diễn hơi khàn vang lên: “Đang bận gì đấy?”
Trần Tự Châu đi đến bàn nghỉ cạnh cửa sổ, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nghe vậy chỉ nói điện thoại đang để chế độ im lặng: “Có việc gì không?”
"Đến đường Song Lâm ăn BBQ đi." Quý Diễn nói: “Triệu Dương với Tiền Dịch Chính cũng ở đây, toàn người quen cả.”
Anh ta nói Phương Hinh Nhiễm đang gọi cơm rang, rồi lại nói: “Phương Hinh Nhiễm, gọi cho tớ một phần nữa.”
"Ăn gì?" Phương Hinh Nhiễm không ngẩng đầu lên, cúi xuống khoanh tròn vào thực đơn.
“Gì cũng được, tùy tiện.”
“Không có lựa chọn tùy tiện!”
"Cơm rang đậu đen thịt băm." Quý Diễn, người vừa bị bạn học cũ mắng té tát vì đến quán trước, ngoan ngoãn gọi món cơm rang thường ăn, rồi tiếp tục nói chuyện điện thoại với Trần Tự Châu.
“Có đến không? Đến thì tớ gửi định vị cho.”
Trần Tự Châu lười biếng tựa lưng vào ghế, im lặng nghe tiếng ồn ào từ bên kia lọt vào tai. Vài giây sau anh mới mở miệng nói: “Cậu cứ gửi qua trước đi. Tớ còn chút việc chưa chắc qua được, nếu xong sớm tớ sẽ đến tìm các cậu.”
“Ok, lát nữa tớ gửi qua WeChat cho cậu.”
Trần Tự Châu nói "được", sau đó liền kết thúc cuộc gọi. Nghe tiếng tin nhắn đến, anh nhấn vào mở định vị. Địa chỉ tự động chuyển sang ứng dụng chỉ đường.
Trên đó hiển thị:
Hiện tại: Khoảng cách hai nơi 21 km.
Có một người đang đi ngang qua, đùa giỡn la hét ầm ĩ. Trần Tự Châu liếc mắt rồi thu tầm nhìn lại, chuyển sang chiếc bật lửa trong tay. Hàng mi dài buông xuống che đi ánh mắt, không biết đang suy nghĩ gì, anh ngồi nửa ngày mới đứng dậy trở về.
Thấy anh quay lại, mẹ Trần dừng cuộc trò chuyện, quan tâm hỏi: “Điện thoại ai vậy con?”
"Đồng nghiệp ở Viện Kiểm sát ạ." Anh bước đi thong thả đến chỗ ngồi, nhặt chiếc áo khoác đang vắt trên lưng ghế, rồi xin lỗi mấy người: “Xin lỗi, con có việc phải đi trước.”
“Có chuyện gì vậy con, không quan trọng chứ?”
Mẹ Trần chỉ nghĩ anh có việc công. Bà cũng là kiểm sát viên, không ít lần bị gọi đi ngay cả trên bàn ăn, nên đương nhiên hiểu được sự bận rộn của con trai.
Trần Tự Châu mơ hồ đáp lời mẹ Trần, rồi lễ phép nói: “Con đã thanh toán rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”
"Khoan đã." Thấy anh sắp đi, Diệp Tinh Trản cũng xách túi đứng dậy: “Em cũng sắp đến giờ hẹn rồi, hay là chúng ta đi cùng nhau đi.”
"Đi đi đi." Trần Tự Châu còn chưa mở miệng, mẹ Trần đã thay anh trả lời: “Bên này không dễ bắt xe, vậy A Châu nhớ đưa Trản Trản đi một đoạn nhé.”
Anh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu.
Ra khỏi phòng riêng, đi thang máy thẳng xuống tầng một, từ sảnh lớn bước ra đến cửa.
Trần Tự Châu nghiêng người hỏi cô ta đi đâu để tiện đường đưa.
"Anh thật sự muốn đưa em sao?" Diệp Tinh Trản ngạc nhiên khẽ "à", rồi nói: “Không cần đâu, anh cứ đi làm việc của anh đi. Lát nữa em gọi bạn em đến đón.”
“Yên tâm, em nhất định sẽ nói với dì là anh đã đưa em về, tuyệt đối sẽ không mách lẻo đâu. Nhưng mà...”
Trần Tự Châu liếc mắt.
"Thêm WeChat đi ạ." Diệp Tinh Trản lôi điện thoại ra khỏi túi, đi thẳng vào vấn đề: “Anh cũng biết mẹ em và mẹ anh hôm nay tổ chức bữa cơm này với tâm tư gì mà. Thành thật mà nói, em khá hài lòng về anh, nếu nhất định phải chọn một người để tiếp xúc thì em thấy anh được đấy.”
“Vậy nên thêm một cái?”
“...”
"Xin lỗi." Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Trần Tự Châu mở lời: “Tôi không quen thêm người lạ.”
Lời từ chối trắng trợn, Diệp Tinh Trản hơi bất ngờ nhưng không ngại, cô ta cất điện thoại đi và cười hỏi: “Từ chối dứt khoát vậy sao? Có bạn gái rồi à?”
Cửa điện tử tự động trượt sang hai bên mở ra, Trần Tự Châu bước chân ra ngoài, nói là không có.
“Vậy là có người trong lòng rồi.”
Trần Tự Châu nhìn đồng hồ, không trực tiếp đáp lại: “Nếu cô không cần đưa, tôi đi trước đây.”
Anh gật đầu chào cô ta, rồi bước nhanh xuống cầu thang về phía bãi đỗ xe. Diệp Tinh Trản nhìn theo bóng dáng anh khuất dần, tiếc nuối thở dài: “Quả nhiên, thời buổi này soái ca không phải có chủ thì cũng có người trong lòng.”
Đêm Nam Thành náo nhiệt hơn ban ngày, lại đúng dịp cuối tuần nên xe cộ trên đường đông đúc, giao thông tắc nghẽn như dự kiến. Chờ đến khi Trần Tự Châu đến quán nướng thì mọi người đã gần ăn xong và chuẩn bị ra về.
Nhìn thấy anh, mọi người đều rất ngạc nhiên.
"Sao tự nhiên lại đến đây, cũng không gọi điện thoại trước." Quý Diễn phản ứng lại, đứng dậy từ bàn bên cạnh lấy một chiếc ghế đến đặt cạnh mình, nói: “Bên cậu không có việc gì à?”
Trần Tự Châu "ừ", "Xong sớm, tiện đường qua xem các cậu còn ở đây không." Anh ngồi xuống chào hỏi những người khác.
Chắc là Quý Diễn đã chủ động tổ chức bữa này, nên bàn ăn gần như toàn người quen. Trừ Tiền Dịch Chính, Phương Hinh Nhiễm và một cô gái khác không quen biết ra thì những người còn lại đều là đồng nghiệp ở Viện Kiểm sát.