Cảm xúc ổn định lại, Bạch Du lập tức cảm thấy có chút mất mặt. Cậu vừa rồi biến mất quá đột ngột, còn chưa kịp nói rõ với Tạ Bùi Yến, liền vội vàng quay trở lại.
Đúng lúc ấy, Tạ Bùi Yến đang đi tìm cậu.
Mãi đến khi nghe Bạch Du dò hỏi hắn đang ở đâu, Tạ Bùi Yến mới giật mình nhận ra: giọng điệu của đối phương có vẻ bất thường. Hắn vội vã thử liên hệ qua ý thức, nhưng hoàn toàn không kết nối được, giống như Bạch Du vừa bị ai đó rút cáp mạng mất tăm không dấu vết.
Tạ Bùi Yến lập tức rời phòng, đi thẳng ra ngoài boong thuyền tìm người, chỉ thấy Bạch Hổ đang chạy loạn khắp nơi. Hắn cau mày, bước đến chắn đường:
“Người đâu rồi?”
Bạch Hổ tỏ ra cực kỳ bức xúc, né sang một bên rồi kêu “ngao ô ngao ô” mấy tiếng:
“Ta mới chớp mắt một cái, tiểu xinh đẹp đã bốc hơi mất tiêu! Có phải ngươi giấu cậu ấy đi rồi không hả?!”
Nói rồi, nó phóng tới bám lấy quần Tạ Bùi Yến, cào gãi đầy ấm ức.
Tạ Bùi Yến: “…………”
Giờ phút này, vừa thấy Bạch Du quay lại, Tạ Bùi Yến liền khẽ thở phào, nhỏ đến mức không nghe rõ.
“Ngươi vừa rồi đi đâu? Ta tìm mãi không thấy.”
Bạch Du không dám nói mình mới bị dọa đến mức chạy về méc người lớn. Cậu gãi mặt, vắt óc nghĩ lý do, ậm ờ đáp:
“À... Vừa rồi có chút việc gấp nên tớ về hệ thống một chuyến…”
Tạ Bùi Yến nhíu mày, giơ tay giúp cậu vuốt lại mái tóc rối. Khi ánh mắt hắn rơi xuống, liền dừng ở hàng mi cậu còn đọng nước, khóe mắt phiếm hồng, lông mi vẫn còn ươn ướt.
Vừa nhìn là biết… mới khóc xong.
Không biết là ở đâu, bị ai bắt nạt đến mức này.
Dù vậy, Tạ Bùi Yến cũng không hỏi nhiều, chỉ “ừ” một tiếng xem như cho qua.
Lúc này, Sở Ương Ương cũng đi tới:
“Chúng ta tới nơi rồi.”
…
Bạch Du theo sát phía sau Tạ Bùi Yến, níu tay áo hắn, tò mò nhìn quanh.
Lúc này, Sở Ương Ương đang cãi nhau với đệ tử tuần tra của Hồng Mông Kiếm Tông, miệng lưỡi khô khốc giải thích:
“Không phải, ta thật sự là Sở Ương Ương! Sở Lăng Tiêu là phụ thân ta!”
Đệ tử tuần tra vẫn nghiêm mặt:
“Ngươi nói ngươi là thiếu tông chủ, vậy tại sao không biết phạm vi kết giới? Còn để linh thuyền đụng vào đại trận?”
Sở Ương Ương nghẹn họng.
…Cũng đúng, lúc nàng đáp thuyền hạ xuống đã va phải hộ tông đại trận, mới khiến đám người này bị kinh động chạy tới.
Mười năm chưa về, ai nhớ được mấy thứ rườm rà đó chứ!
Hiện giờ nàng chỉ còn biết đứng đó giằng co, rơi vào cái vòng luẩn quẩn:
“Làm sao chứng minh ta là chính ta?”
Nàng lục tung giới tử, đào lên móc xuống, cuối cùng cũng lôi ra được một khối ngọc bài:
“Đây! Cái này đủ chứng minh rồi chứ?”
Tuần tra đệ tử nhận lấy, xoay đi xoay lại: mặt trước khắc ba chữ “Sở Ương Ương”, mặt sau là cảnh núi non Hồng Mông Kiếm Tông sống động như thật.
Nhìn một hồi, hắn trả lại ngọc bài.
Sở Ương Ương thở phào:
“Giờ cho chúng ta vào được rồi chứ?”
“Vẫn chưa thể.”
“??!! Tại sao?!”
“Ngọc bài là thật, nhưng thiếu tông chủ đã rời tông môn mười năm, chỉ dựa vào một khối ngọc bài thì chưa đủ chứng minh thân phận. Ta cần bẩm báo trưởng lão, xin chờ một chút.”
Sở Ương Ương nghe vậy thì như bị sét đánh, vò đầu bứt tóc:
“Ngươi sao lại cứng nhắc thế chứ!!”
Vô năng cuồng nộ.jpg
Cuối cùng, đúng là phải phiền đến trưởng lão Quy Nguyên đích thân ra tiếp bọn họ.
Vừa thấy người, lão vuốt râu cười ha ha:
“Ha ha ha, ai bảo ngươi vừa đi là đi tận mười năm. Tông chủ gọi thế nào cũng không về.”
Sở Ương Ương che mặt:
“Đừng nói nữa, sư bá. Mặt mũi con mất sạch rồi.”
Quy Nguyên xem nàng như con gái mình, nhìn trái nhìn phải rồi gật đầu:
“Lớn rồi, càng thêm xinh đẹp.”
Nói đôi ba câu khách sáo, ánh mắt Quy Nguyên chuyển sang hai người đứng bên cạnh:
“Hai vị này là…”
Sở Ương Ương ngoan ngoãn kể lại chuyện đã xảy ra, sắc mặt Quy Nguyên liền trầm xuống, kiếm khí lạnh lẽo vây quanh, khiến áp lực đè nặng hẳn.
“Bọn họ thật to gan! May là con không sao, nếu không…”
Nhưng thấy cả Tạ Bùi Yến và Bạch Du đứng đó không chút sợ hãi, Quy Nguyên hơi kinh ngạc, rồi dần thu lại khí thế, nét mặt trở nên hiền hòa:
“Cảm ơn hai vị tiểu hữu đã ra tay tương trợ. Nếu Ương Ương có mệnh hệ gì, ta không biết phải ăn nói thế nào với tông chủ.”
Tạ Bùi Yến thẳng thắn đáp:
“Cho dù không có bọn ta, nàng cũng vẫn sống sót. Nàng không yếu.”
“Ha ha ha! Nói đúng lắm! Con bé này là do chúng ta một tay nuôi lớn, lợi hại lắm!”
Quy Nguyên không những không giận, mà còn sinh lòng tán thưởng.
Sở Ương Ương vội kéo tay Tạ Bùi Yến, giới thiệu:
“Đây là Tạ Bùi Yến, kiếm pháp rất mạnh.”
Sau đó nàng bước đến bên cạnh Bạch Du, ngữ khí dịu dàng hẳn:
“Còn đây là Bạch Du.”
Sự khác biệt rõ rệt trong thái độ khiến ai cũng nhận ra.
Lẽ ra nàng nên thân thiết hơn với Tạ Bùi Yến, dù gì cũng là ân nhân cứu mạng. Nhưng chẳng hiểu sao, nàng luôn cảm thấy trên người hắn có gì đó nguy hiểm, như một tầng khí tức vô hình khiến nàng không dám đến gần. Giữa hắn và mọi người như có một vạch giới hạn, ngoài Bạch Du ra, chẳng ai vượt qua được.
Nếu không vì nợ hắn một ân tình, nàng đã sớm tránh xa rồi.
Ngược lại, Bạch Du thì hoàn toàn khác.
Cậu đối nhân xử thế vô cùng chân thành, đôi mắt trong veo, không vướng bụi trần. Tâm nghĩ gì là nói nấy, không có chút giả dối.
Hơn nữa… còn đáng yêu như vậy!
Một bên là đại băng sơn lạnh lùng, một bên là tiểu xinh đẹp mềm mại dễ ôm, ai nhìn cũng biết nên chọn bên nào.
Tạ Bùi Yến thì lại chẳng quan tâm đến điều đó. Hắn chỉ ước gì Sở Ương Ương càng tránh xa hắn và Bạch Du càng tốt.
Cậu quay trái nhìn Tạ Bùi Yến, quay phải nhìn Sở Ương Ương, chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một con hổ già và một con báo cái đang gườm nhau, mặt đầy mơ hồ.
Quy Nguyên thấy thế, khẽ vuốt râu, ánh mắt lướt qua người Bạch Du.
Thấy tiểu hệ thống hơi hoang mang, lão bất giác dịu nét mặt.
Nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn khác biệt với cái đứa ở nhà kia, kẻ khiến người ta chỉ mong trời đánh cho một phát.
Khó trách Ương Ương lại thích cậu nhóc này như vậy.
Hơn nữa…
Quy Nguyên liếc nhìn Bạch Hổ đang được Bạch Du ôm trong lòng, ngủ ngon lành như một con heo nhỏ.
Có thể khiến thần thú yêu thích như vậy, sao có thể là người xấu?
Sau khi an trí xong chỗ ở cho hai người, Sở Ương Ương hơi áy náy nói:
“Ta phải đi tìm cha một chuyến, các ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây trước. Sáng mai ta sẽ tới đón, đưa các ngươi đến đại điện thu nhận đồ đệ.”
Tạ Bùi Yến gật đầu, kéo Bạch Du đang vẫy tay, dẫn cậu trở về phòng.