Hiện nay, huyện Lư Dương đã có thể chế tạo xi măng, Trần Vân Châu nghĩ, hoàn toàn có thể vận dụng một số kinh nghiệm từ kiếp trước của mình vào đây.
Lúc này, y đang giẫm bước trên con đê Hồng Hà, vừa đi dọc theo bờ sông vừa quan sát địa thế, trong lòng âm thầm tính toán đối sách.
Hồng Hà dài dằng dặc, riêng đoạn chảy qua địa phận huyện Hà Thủy cũng đã hơn trăm dặm, một ngày đi không hết. Đêm xuống, họ nghỉ lại nhà một vị phú hộ ven sông, hôm sau tiếp tục men theo bờ mà tiến lên thượng nguồn.
Mãi đến ngày thứ hai, họ mới đến được đoạn trung lưu của Hồng Hà, qua một chút nữa là đến địa phận Kiều Châu.
Trần Vân Châu dừng chân nơi bờ sông, đưa mắt nhìn mặt nước phẳng lặng cùng hai bên bờ mọc đầy hoa dại. Y gọi Văn Ngọc Long tới, nói:
“Các vị đã đắp con đê này cao đến hơn một trượng, nhưng nếu cứ tiếp tục gia cố thế này, chỉ e hiệu quả chẳng còn bao nhiêu.”
Văn Ngọc Long cười khổ, gật đầu đáp: “Đại nhân nói rất phải. Nếu chỉ gặp mưa lũ bình thường thì đê này còn có thể ngăn được, nhưng nếu như gặp lũ lớn như năm trước… chỉ e nhiều đoạn sẽ vỡ đê mất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play