Hắn đối phó với loại địa đầu xà như Nhiễm Khuê mà vẫn ung dung thong thả, đến cả Lâu Hỉ cũng bị hắn dắt mũi quay vòng vòng, khiến Tề Hạng Minh không khỏi bội phục sát đất.
Nghĩ đến chuyện Lâu Hỉ không những không bắt được thóp mà còn phải móc tiền, bỏ công ra giúp Trần Vân Châu làm xong một đoạn đường, Tề Hạng Minh càng thấy nể phục. Loại chuyện này, hắn tự nhận bản thân cũng chưa chắc làm được.
Trần Vân Châu chẳng hề giống một kẻ trẻ tuổi mới vào quan trường, đầy nhiệt huyết nhưng thiếu kinh nghiệm. Ngược lại, biểu hiện của hắn không khác gì một chính khách lão luyện, tâm cơ sâu như biển, mưu lược giảo hoạt.
Quản gia cũng không nhịn được mà lắc đầu:
“Xem vị Trần đại nhân này ở Lư Dương làm ra bao nhiêu chuyện, nếu thật là từng can gián Hoàng thượng, e rằng cũng biết cách nói năng khéo léo, không đến mức làm hoàng đế nổi giận mà tống xuống Lư Dương.”
Tề Hạng Minh gật đầu:
“Phải. Trạng Nguyên lang thi đỗ tam nguyên, mấy chục năm mới có một người như vậy, hoàng đế rất coi trọng. Nếu không phải vì quá tức giận, sao có thể điều hắn đến nơi heo hút như Lư Dương? Nhưng người như Trần Vân Châu, giảo hoạt, thâm sâu như thế, sao lại phạm phải sai lầm sơ đẳng đến mức tự tay phá hoại tiền đồ của mình?”
Quản gia dè dặt hỏi:
“Ý đại nhân là... Trần đại nhân này có vấn đề?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play