“Ngon thật đấy, ta chưa từng ăn món nào như thế này, làm từ cái gì vậy?” Hạ Hỉ Dân vừa ăn vừa không quên mời Dương Bách Xuyên, “Dương đại nhân, ngài nếm thử món này đi, cũng ngon lắm!”
Dương Bách Xuyên gắp một miếng bỏ vào miệng, không ngọt như cơm cháy khoai lang đỏ, nhưng lại có một mùi vị rất khác biệt: “Không tệ. Vân Châu à, chỗ ngươi có bao nhiêu món ngon thế này mà chẳng chia sẻ gì với tụi ta!”
Trần Vân Châu bật cười: “Hạ quan đây chẳng phải đang chia sẻ với đại nhân sao?”
“Gọi tên ta đi, đây có phải công đường đâu, cứ ‘đại nhân’ nghe xa cách quá.” Dương Bách Xuyên bĩu môi nói.
Trịnh Thâm nhân đó góp lời: “Nói đúng đấy, Trần đại nhân mau nhận lỗi đi.”
Trần Vân Châu biết điều, lập tức sửa lời: “Lỗi tại ta. Vậy ta xin mạo muội gọi một tiếng Bách Xuyên huynh.”
“Hay! Cả đời này được ăn bao nhiêu món ngon mà chưa từng thử qua, toàn nhờ phúc phần của lão đệ. Tình nghĩa này, ta nhận rồi! Trịnh đại nhân, Hạ viên ngoại, hai vị làm chứng nhé!” Dương Bách Xuyên nâng chén rượu.
Trần Vân Châu cũng vội vàng đứng dậy nâng chén.
Bữa cơm ấy kéo dài đến tận chiều tối, những món nổi tiếng của Bách Hoa Nhưỡng Tửu Lầu thì gần như chẳng ai động đũa, ngược lại, tất cả món mà Trần Vân Châu cho nhà bếp chuẩn bị đều bị quét sạch. Đặc biệt là khoai lang đỏ, ngô, khoai tây, cà chua rất được ưa chuộng. Chỉ riêng món ớt thì hơi quá cay — dù Trần Vân Châu đã bảo đầu bếp làm nhạt đi, nhưng với người lần đầu nếm ớt như Dương Bách Xuyên và Hạ Hỉ Dân, vẫn khó ăn quen. Cuối cùng vẫn là Trần Vân Châu và Trịnh Thâm “xử lý” nốt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT