Lần này Khánh Xuyên quân đánh chiếm kinh thành, tổn thất một phần binh lực, lại còn phái ba vạn người đi Trì Châu, kinh thành còn phải giữ lại mấy vạn quân thủ thành, số quân có thể điều động thực sự hữu hạn. Về phương diện binh lực, e rằng bọn họ cũng không nắm được bao nhiêu ưu thế.
“Thiếu chủ, Lâm tướng quân, chi bằng để ta rời thành ngay bây giờ, tới đại doanh Sở gia quân khuyên nhủ Sở Thao một phen.” Trịnh Thâm đứng dậy nói, “Sở Thao khác với Vương Thạch Nguyên – Họ Vương có dã tâm, còn Sở Thao thì trung thành tận tụy với Đại Yến vương triều. Có điều hiện giờ Gia Hành Đế đã chết, kinh thành thất thủ, dù trong hoàng thất vẫn còn con cháu trốn ra ngoài, thì vận mệnh Đại Yến cũng đã tận. Ta tin trong lòng hắn hẳn cũng rõ điều đó.”
“Cho ta một ngày. Nếu đến chiều mai mà hắn vẫn chưa có ý quy hàng, khi đó Lâm tướng quân cứ trực tiếp phát binh. Như vậy Khánh Xuyên quân có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, hơn nữa nếu ta có mặt trong đại doanh Sở gia quân, sẽ khiến Sở Thao chủ quan, hắn sẽ không ngờ rằng ta còn đang cố tranh thủ hắn, trong khi chúng ta đột nhiên ra tay.”
Lâm Khâm Hoài gật đầu: “Trịnh tiên sinh nói có lý. Chỉ là, việc này có hơi nguy hiểm?”
Đại quân hắn vừa mang về đã hành quân liên tục hai ngày, lại đánh một trận lớn, quân lính trên dưới đều rất mỏi mệt. Nếu tiếp tục chiến đấu sẽ khó lòng gượng nổi. Dừng lại một ngày nghỉ ngơi hồi phục thể lực rồi tiếp tục giao tranh, xác thực là phương án hợp lý hơn.
Trịnh Thâm cười nói: “Nếu có thể khiến Sở Thao quy hàng, tránh được một trận binh đao, thì công lao ấy xứng đáng để mạo hiểm. Huống hồ ta và Sở Thao vốn có quen biết cũ, giữa hai bên có chút giao tình, hắn sẽ không dễ gì ra tay với ta.”
Nói đến đây, Trần Vân Châu cũng không ngăn cản, quay sang dặn dò:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play