Đây là căn bệnh trầm kha của một hệ thống đã mục ruỗng. Mấy ngàn năm xã hội phong kiến, thật ra chẳng mấy thay đổi — cứ vài chục năm, hoặc mấy trăm năm, lại là một vòng lặp: vương triều thời kỳ đầu khai sáng đầy thiện ý, rồi chỉ cần vài đời sau liền bắt đầu suy tàn. Đến thời mạt thế, chiến sự khắp nơi, đổi triều thay ngôi lại lặp lại y hệt.
Mà dân đen trong thiên hạ thì cũng giống như đám rau hẹ, lúc yên bình thì còn có thể sống thêm vài ngày, chờ người tới cắt, nhưng nếu gặp phải loạn thế kiểu như Lưỡng Tấn Nam Bắc triều, hay Ngũ đại Thập quốc, thì đến cả thời gian thở dốc cũng chẳng có, bị cắt tận gốc không chừa mảy may.
Thế nên triều đại mới thành lập, thật ra chẳng có gì đáng vui mừng — chẳng qua là một vòng luân hồi nữa lại bắt đầu.
Thấy sắc mặt Trần Vân Châu không được tốt, Kha Cửu còn tưởng mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu nhận sai:
“Đại nhân, là tiểu nhân nói sai, sau này tiểu nhân không dám nữa.”
Trần Vân Châu liếc hắn một cái, thở dài:
“Không liên quan đến ngươi, thôi được rồi, sau này nói chuyện nhớ giữ ý. Nữ tử ở đời vốn đã không dễ sống. Ngu Thư Tuệ bọn họ lẻ loi ở trong đại doanh, ngươi rảnh rỗi thì chiếu cố nhiều một chút. Với lại, Ngu cô nương bị thương ở chân, còn mang theo một tiểu nha đầu, đúng là bất tiện. Chốc nữa ngươi đi đến mấy thôn phụ cận, tìm một phụ nữ nhà dân nào đơn giản, tốt nhất trong nhà chỉ có một hai người thôi, dẫn về đây chăm sóc bọn họ. Đưa hết vào trong đại doanh, tránh để kẻ khác dòm ngó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT