Thật ra hoàng cung của Đại Nhạc cũng chẳng có gì đáng xem. Bên trong không có gì thực sự thú vị, lại thêm Cung Hâm chỉ mới xưng đế được vài năm, tòa cung điện này chẳng có bề dày lịch sử hay giá trị văn hóa gì đáng nói. Chẳng qua dân chúng hiếu kỳ, có tiền thì muốn tiêu cho bõ, văn nhân lại thích khoe mẽ, thành ra dù là phí tiền vô ích cũng kéo nhau tới. Huống chi trong cung còn lưu truyền đủ loại lời đồn dâm tục và chuyện bát quái, ở một thời đại thiếu thốn cổ vật như hiện nay, nó cũng có thể xem như một loại kỳ quan.
Trịnh Thâm và các văn võ bá quan đều bị những suy nghĩ quái chiêu của Trần Vân Châu làm chấn động cả người.
Trịnh Thâm bật cười, nói:
“Đề nghị của đại nhân thật không tệ. Nếu các nơi đều mở cửa hoàng cung, cả nước có mấy chục châu phủ, mỗi năm thu về mấy trăm vạn quan bạc là chuyện không khó. Còn sợ gì thiếu quân phí? Nhưng việc này có lẽ để sau hãy bàn. Đại nhân, thuộc hạ trên đường có vài suy nghĩ, xin được hiến kế.”
Trần Vân Châu nghiêng đầu nhìn sang, nói:
“Tiên sinh, xin cứ nói.”
Trịnh Thâm chắp tay, nghiêm giọng nói:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT