Hàn Tử Khôn khó chịu, quát:
“Chỉ vì lý do này thôi sao? Nực cười! Cá lớn nuốt cá bé, thiên hạ xưa nay là vậy! Cẩu hoàng đế kia đâu từng coi mạng người ra gì, nhưng hắn là hoàng đế, ngồi trên long ỷ, nắm sinh tử trăm họ, hưởng quyền thế và phú quý tột đỉnh. Quân sư, ngươi lại vì cái lý do hoang đường ấy mà phản bội chúng ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đã phụ lòng tín nhiệm của chúng ta sao?”
So với Hàn Tử Khôn đang phẫn nộ, Cát Hoài An có phần mờ mịt, còn Cát Trấn Giang lại bất ngờ bình tĩnh, chỉ hỏi:
“Chỉ vì lý do đó thôi sao?”
Viên Hoa gật đầu thật mạnh:
“Triều đình bất nhân, nên Giang Nam mới đại loạn. Ai được lòng dân, người đó có thể chiếm thiên hạ. Huống hồ, người trong nhà chúng ta, bạn bè chúng ta – kẻ thì chết đói, kẻ thì bị chết thảm dưới tay quan lại tham ô trấn áp bằng máu. Mà chúng ta lại đem sự bạo hành ấy trút lên đầu bách tính vô tội – thì có khác gì quan phủ?”
Hắn không hề chất vấn, nhưng mọi người đều bất giác nhớ lại người thân đã mất, nhớ lại nỗi phẫn uất ngút trời mà lại bất lực vô cùng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play