Trần Vân Châu đón tiếp bọn họ ngồi xuống, sau đó lại ung dung ngồi vào chiếc ghế không ở chủ vị, trước hết ân cần hỏi han tình hình dọc đường đi, tình hình trong nhà, rồi mới mỉm cười nhắc đến chuyện sắp xếp sau này:
“Chắc hẳn Trịnh tiên sinh cũng đã nói sơ qua với các vị, không biết chư vị đại nhân có ý định gì?”
Hồ Tiềm và mấy người kia từ lâu đã thương lượng kỹ. Nếu không thật sự quyết chí theo đuổi sự nghiệp, thì họ cũng chẳng đến mức bất chấp tai tiếng để tới nương nhờ Trần Vân Châu. Tự nhiên là muốn làm nên một phen công danh, phát huy sở trường, lại có thể rạng danh tổ tông.
Vì vậy, năm người đồng loạt chắp tay:
“Chúng ta nguyện lưu lại Khánh Xuyên, theo phò đại nhân!”
Trần Vân Châu cười nói:
“Tốt, tốt! Khánh Xuyên ta đang lúc thiếu nhân tài như chư vị. Chẳng qua hiện nay địa bàn còn nhỏ, tạm thời không thể lập tức phong cho các vị những chức quan tương xứng, chỉ đành để các vị chịu chút uất ức trong thời gian ngắn. Tuy vậy, bổng lộc tuyệt đối không thua kém so với trước kia, nếu các vị có yêu cầu gì khác, cứ việc nói.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play