Hồ Tiềm cùng đoàn người tiếp tục xuôi về phương Nam, vì mang theo cả người già lẫn trẻ nhỏ, lại phải chọn đường đi an toàn nên tốc độ không khỏi chậm hơn nhiều.
Mãi đến hơn nửa tháng sau, bọn họ mới tới được Lạc Châu – vùng đất giáp ranh Du Châu. Lúc này, đại đội nhân mã chỉ còn lại khoảng ba trăm người, tính theo hành trình hiện tại thì chỉ cần sáu bảy ngày nữa là có thể về tới quê nhà.
Nhưng đúng lúc ấy, một tin tức chấn động truyền tới – Khánh Xuyên quân đã chiếm giữ Hướng Châu và Du Châu.
Nói cách khác, quê nhà của họ nay đã rơi vào tay “loạn thần tặc tử”. Đám người Hoàng Côn Thụy – những kẻ cho rằng chỉ cần rời khỏi triều đình là sẽ được yên ổn – nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, lòng dạ rối bời.
Cả đoàn hoảng loạn dừng lại, do dự không biết có nên tiếp tục hành trình hay quay đầu về kinh.
“Nghe đồn loạn quân tàn ác vô cùng, cướp bóc giết chóc, chuyện gì ác cũng dám làm. Đặc biệt là đám người có dính líu đến triều đình như chúng ta, càng dễ trở thành cái gai trong mắt bọn họ.” – Hoàng Côn Thụy thấp thỏm lo lắng nói.
Nhạc viên ngoại lang thì nhìn đống hành lý lỉnh kỉnh mà thở dài:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play