“Vậy ta có nên phái người đưa danh sách tồn kho và giá cả thuốc súng cho Hồ Tiềm không?”
Trần Vân Châu gật đầu: “Cứ nói là còn ba ngàn cân.”
“Ba ngàn cân?” Hồ Tiềm nhíu mày. Trước đó Khánh Xuyên tuyên bố với bên ngoài là chỉ xuất ra hai ngàn cân, giờ lại nhiều hơn một ngàn. Rốt cuộc bọn họ tồn kho bao nhiêu?
Kha Cửu bịa chuyện rất tự nhiên: “Đúng vậy. Đại nhân nhà ta nghe nói người Cao Xương là kẻ thù chung của bá tánh khắp thiên hạ, đánh người Cao Xương, ai ai cũng căm giận. Bởi thế nên đại nhân ta nguyện ý đem toàn bộ lượng thuốc súng dự trữ ra cung cấp ưu tiên cho Hồ đại nhân. Còn về giá cả… một lượng vàng một cân.”
Lời này khiến Hồ Tiềm nghe mà đỏ cả mặt.
Hắn vuốt cằm, gật đầu: “Tốt, giá này cũng hợp lý. Chỉ là ta đến đây quá vội, chưa kịp mang đủ ngân lượng. Làm phiền ngươi chuyển lời tới Trần đại nhân: nếu còn thuốc súng dư, hãy giữ giúp ta, ta sẽ lập tức viết thư về triều đình xin người mang tiền tới.”
Kha Cửu quay về nha môn, thuật lại lời đó cho Trần Vân Châu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play