“Không có gì, chỉ xem chút thư từ thôi, không có chuyện gì lớn cả.” Trần Vân Châu khách sáo quan tâm một câu, “Thất cô ngồi đi, cô với biểu muội ở đây đã quen chưa?”
Trần thị mỉm cười gật đầu: “Cũng quen rồi, mọi người đối xử với mẹ con ta rất tốt. Thật may là gặp được cháu, nếu không mẹ con ta nơi đất khách quê người, cũng chẳng biết nên làm gì mới phải.”
Nói đến đây, vành mắt Trần thị lại đỏ hoe.
Thấy bà như sắp khóc, Trần Vân Châu không biết nên an ủi ra sao, đành vội vàng đổi đề tài: “Thất cô đã viết thư cho bảy dượng chưa? Nếu viết rồi, con sẽ sắp xếp người đưa đến Dư Châu.”
Trạm dịch Kiều Châu đã sớm tê liệt vì chiến loạn. Hơn nữa Kiều Châu hiện giờ cũng không thuộc triều đình, không cùng hệ thống với các trạm dịch ở Thanh Châu, Dư Châu, nên không thể truyền thư được.
Giờ đây chỉ có thể dựa vào các thương nhân quen biết để chuyển thư, nếu không cũng không ai chịu giúp.
Trần thị lấy khăn tay lau mắt: “Cô đến tìm cháu cũng là vì chuyện này. Vân Châu à, cô không biết nhiều chữ, phiền cháu giúp cô viết thư.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT