Nhìn Khánh Xuyên quân dựng bếp nấu cơm dã chiến ngay ngoài thành mấy trăm mét, mùi thịt theo gió phiêu đãng xộc thẳng vào mũi, đám binh lính trên tường thành lúc đầu còn khinh thường, ai chưa từng ăn thịt chứ?
Nhưng nhìn ngày nào Khánh Xuyên quân cũng ăn thịt ngoài thành, từng người ăn đến môi bóng loáng, dầu dính cả mép, lâu dần, binh lính Cát gia bắt đầu thèm.
Lúc trước mọi người nương nhờ Cát gia quân, một là bất đắc dĩ bị ép, hai là cũng vì muốn no cái bụng.
Mà giờ ngày nào cũng phải nhìn người ta ăn ngon uống sướng, còn bản thân thì chỉ biết trơ mắt ra nhìn, ai chịu nổi?
Bọn họ giờ trong thành, thịt từ lâu đã ăn sạch, đến lá cải cũng không còn. Trước kia ai nấy còn chê cơm canh loãng như nước lã, ăn không vô, giờ mới cách bảy tám ngày không có rau nấu chung, vậy mà bắt đầu hoài niệm hương vị ấy. Đến nỗi nhìn Khánh Xuyên quân ngoài thành ăn cơm thôi mà cũng thấy… thơm!
Khổ nỗi đám Khánh Xuyên quân còn vô cùng quá đáng, vơ vét sạch sẽ đồ ăn trong vòng mười dặm ngoài thành, đến mức lính Cát gia đứng trên thành nhìn ra, thấy đất trống trụi trơn, chẳng còn lại gì.
Cứ thế kéo dài đến cuối năm, binh lính trong thành ăn mãi chỉ còn cơm gạo cứng ngắc, trong bát ngoài cơm ra thì không có miếng mặn nào, ngay cả rau xanh cũng không, ai nấy đều bắt đầu khó chịu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT