Hiện giờ Viên Hoa cũng không còn nhắc đến chuyện đó nữa, bởi hắn biết nói ra cũng vô dụng. Một khi đã quen đi đường tắt, nếm qua mùi vị thắng lợi dễ dàng, bọn họ nào còn cam lòng học theo Trần Vân Châu, chậm rãi thu phục lòng dân, đoàn kết bá tánh địa phương?
Cát Trấn Giang không lập tức đồng ý đề nghị của Hàn Tử Khôn, mà quay sang hỏi Viên Hoa:
“Quân sư, ngươi thấy thế nào?”
Viên Hoa đáp:
“Hàn đại soái dụng binh như thần, muốn đánh hạ Lộc Châu cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều quân tiền tuyến vừa mới giao tranh một trận, tướng sĩ cả thân lẫn tâm đều đã mệt mỏi, chi bằng nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian, sau đó hãy tiếp tục hành động cũng không muộn.”
Hàn Tử Khôn không tán thành, lập tức phản bác:
“Quân sư, binh thư có nói: binh quý ở thần tốc. Quân ta vừa thắng trận, sĩ khí đang lên cao, chính là lúc nên thừa thắng xông lên! Một trống vang tinh thần phấn chấn, đánh hạ Lộc Châu rồi mới nghỉ ngơi cũng chưa muộn. Huống hồ, Lộc Châu cũng chẳng có bao nhiêu binh trấn thủ, đánh thành ấy chẳng tốn bao nhiêu công sức.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play