Chiêm úy hạ giọng giải thích:
“Sau khi chúng ta vào thành, bức tường này là do bọn họ dựng lên. Có lẽ sợ chúng ta người đông thế mạnh, không muốn tiếp xúc nên mới dựng tường ngăn cách. Thuộc hạ đã phái người sang đó thông báo, nói chúng ta cũng là dân chạy nạn từ Định Châu tới, chỉ vào thành tìm chỗ dừng chân, chờ đến khi đất đai ngoài thành được dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta sẽ lần lượt rời đi, tuyệt không làm khó dễ gì họ. Nhưng đám người đó cảnh giác quá nặng, lời đưa đi cũng như đá chìm đáy biển.”
Thật ra thì cũng dễ hiểu thôi.
Đám dân chạy nạn từ Định Châu kia, đầu tiên gặp nạn binh đao, bị quân Hàn Tử Khôn dày xéo một trận, sau đó lại bị triều đình bổ thêm một đao. Chỉ e tài sản tích góp mấy đời đều hóa thành bọt nước, người thân còn có kẻ vùi xác nơi hoang dã.
Với một thời thế đảo điên như vậy, trừ người quen thân, ai còn dám tin tưởng người khác?
Trần Vân Châu nhìn qua khe hở trên bức tường cao, thấy được một con đường vắng lặng âm u như bị bao phủ bởi tử khí.
Dù chưa trực tiếp bước vào, hắn cũng có thể đoán được bên trong ra sao — e là chẳng mấy lạc quan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play