Hiện tại quân lực của hắn đã giảm sút nghiêm trọng, nếu không nhanh chóng bổ sung, lấy gì mà đi đánh giặc?
Đúng lúc này, lại có vô số dân chạy nạn đổ về Hoài Châu. Những người có thể sống sót trong lũ lụt phần lớn đều là thanh niên tráng kiện.
Vì thế hắn liền đề nghị với Cát Trấn Giang:
“Đại tướng quân, mạt tướng khẩn xin được tuyển thêm ba vạn binh sĩ từ trong đám dân chạy nạn, thẳng tiến Thanh Châu, đoạt lấy nơi ấy. Triều đình cho rằng ta sẽ chọn đường bắc tiến, liền cho rằng ta không còn đường xoay xở sao? Hàn Tử Khôn ta đây vốn chẳng phải hạng dễ khuất phục.”
Thanh Châu nằm về phía đông nam vùng Ngu Châu, tuy không phồn thịnh bằng Giang Nam hay Trung Nguyên, nhưng hiện tại quân đội dưới trướng Hàn Tử Khôn đã tổn thất nặng nề, không thể nào nuốt trôi hai địa phương kháng cự ác liệt là Khánh Xuyên và Hưng Viễn. Chỉ còn cách chuyển hướng đông nam, đánh chiếm một vùng địa bàn, gom góp tiền lương nuôi quân, mới có thể khôi phục thế lực, báo thù rửa hận.
Cát Trấn Giang do dự một lát rồi cũng gật đầu:
“Cũng được. Lương thảo ở Thanh Châu chắc hẳn vẫn chưa được vận về kinh thành, nếu đoạt được, ít nhất hữu lộ quân sẽ không thiếu lương thực. Tuy Thanh Châu hơi xa xôi và lạc hậu, nhưng triều đình hiện giờ cũng khó lòng để tâm đến, có thể cho quân ta một nơi để nghỉ ngơi dưỡng sức.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT