Chờ đến khi hắn chiếm được Định Châu, Thanh Châu, quay đầu lại sẽ xử lý cái Khánh Xuyên phủ này.
Bốn vạn dân chạy nạn, Trần Vân Châu chẳng chê nhiều, phái Viên Đại Hải dẫn theo một trăm binh sĩ tinh nhuệ hộ tống đoàn dân này đến Nghi Châu trước.
Để trấn an lòng dân, Viên Đại Hải còn mang theo một tin tức tốt lành:
Phàm là bá tánh tình nguyện đến định cư ở Nghi Châu, mỗi người sẽ được chia hai mẫu đất. Mảnh đất này không được mua bán, không được cho thuê, chỉ có thể tự mình canh tác. Nếu không tự trồng được thì có thể giao trả lại cho quan phủ, từ năm sau bắt đầu nộp thuế ruộng.
Nghi Châu vốn hỗn loạn, dân cư thưa thớt, đất đai bị bỏ hoang nhiều. Vì nơi này khá hẻo lánh, lại khó đi, nên dù có người đến cũng chẳng mấy ai ở lại. Nay lấy chính số đất bỏ hoang ấy để thu hút lưu dân, đúng là chiêu cao tay.
Hiệu quả thật sự rõ ràng — thậm chí có cả lưu dân vốn định đến Hưng Viễn cũng đổi ý, muốn rẽ sang Nghi Châu, còn hỏi Viên Đại Hải xem có được không. Viên Đại Hải tất nhiên đồng ý — ai lại chê người đông?
Thế là từ đoàn dân chỉ có bốn vạn người, dọc đường đi người người nhập đoàn, đến lúc đến Nghi Châu đã vượt qua sáu vạn người.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT