Về đến nha môn, không có người ngoài, Trịnh Thâm liền nói với Trần Vân Châu:
“Ta thấy vị Viên tiên sinh kia hình như rất muốn lưu lại, đại nhân vì sao không tranh thủ giữ người?”
Trần Vân Châu khẽ cười:
“Việc gì cũng vậy, càng gấp gáp càng hỏng việc, ta càng phải giữ thế chủ động. Người này càng tỏ vẻ làm cao, lại càng phải để hắn ‘diễn’ cho đủ. Hơn nữa, phủ Khánh Xuyên chúng ta cũng không phải nơi chó mèo gì cũng nhận. Hắn muốn góp sức cho chúng ta, còn muốn xóa bỏ sạch sẽ những tội nghiệt đã gây ra ở Khánh Xuyên, thì cũng phải có biểu hiện thành ý rõ ràng đã.”
“Hắn là người thông minh, hẳn là biết nên làm thế nào để thể hiện thành ý. Không có thành ý, chỉ giở mồm mép suông, vậy ta lấy gì để tin hắn?”
Trịnh Thâm ngẫm lại cũng thấy có lý.
Tên quân sư đó từng chỉ huy binh đánh vào Khánh Xuyên, khiến hơn hai vạn thanh niên trai tráng tử trận. Tuy rằng hắn không phải chủ mưu, nhưng cũng là một trong những đao phủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT