Quân sư đem hiện tượng này báo cáo lại cho Cát Hoài An.
“Đại soái, chi bằng giao cho bọn họ ít việc để làm, đỡ cho họ rảnh rỗi rồi lại suy nghĩ linh tinh.”
Cát Hoài An mặt trầm như nước, nói: “Vậy thì bảo bọn họ tổ đội đi ra ngoài cướp bóc, lương thực đoạt được đều phải mang về, ngoài ra ai cướp được thì cứ để người đó giữ.”
Như vậy không chỉ giải quyết được vấn đề thiếu lương thực trong quân, còn giúp binh lính tiêu hao thể lực, lại khiến họ nhìn thấy lợi ích thực tế, khôi phục lòng tin, một công ba việc, chẳng còn phải lo họ sinh tâm phản loạn nữa.
“Chỉ là… trong vòng hai ba mươi dặm quanh đây cũng chẳng còn gì để cướp. Gần nhất với ta là huyện thành Lư Dương, các huyện còn lại đều cách hơn trăm dặm. Dù cướp được lương thực thì đường về cũng chưa chắc dễ dàng.” Chu tướng quân lo lắng nói.
“Hơn nữa nếu điều động quá nhiều người, thì nhân lực trong doanh trại sẽ trở nên quá mỏng, rất không an toàn.”
Một trăm dặm, đi một chuyến về một chuyến cũng mất hai ba trăm dặm. Với tốc độ hiện giờ, chí ít cũng mất bốn đến năm ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT