Khi tia nắng đầu tiên của bình minh vừa ló rạng sau một đêm căng thẳng, Đào Kiến Hoa đã hớt hải chạy đến, vẻ mặt hoảng loạn:
“Đại nhân, không xong rồi! Quân địch giương đông kích tây! Chúng giả vờ dốc toàn lực công kích Nam môn, kỳ thực lại đang lén chất bao cát dựng thành núi đất ở cạnh cửa thành phía Bắc. Giờ đã gần cao ngang tường thành rồi!”
“Hạ quan đã phái người ra ngăn cản, nhưng đống đất kia quá dày, hiệu quả chẳng đáng là bao. Nếu cứ tiếp tục thế này, bọn chúng sẽ trèo thẳng lên tường thành! Hạ quan khẩn cầu xuất thành, dẫn quân chặn địch!”
Tuy biết rõ là cử chỉ tìm chết, bởi dù là vũ khí, kinh nghiệm đánh trận hay nhân số, bên ta đều kém xa quân địch, nhưng Đào Kiến Hoa vẫn muốn vì Khánh Xuyên tranh thủ chút thời gian sống còn.
Trần Vân Châu thoáng dao động, song vẫn lắc đầu từ chối:
“Không cần. Đào đại nhân, ngươi đến thủ ở sườn tây, ta phụ trách sườn đông. Kha Cửu, mau đi tìm Kiều Côn, bảo hắn đem những món đồ kia chia làm 2 phần mang đến cửa Đông và cửa Tây. Bảo Kiều Côn nhanh lên!”
“Rõ!” Kha Cửu lĩnh mệnh, lao đi như bay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT