“Chúng ta mấy nhà đều là dân chạy nạn từ Kiều Châu, năm đó ở quê đã chẳng sống nổi nữa, đều là nhờ Trần đại nhân mới được như ngày hôm nay. Giờ ta chỉ tin Trần đại nhân. Trần đại nhân bảo chúng ta vào thành thì chúng ta vào thành, ngoài Khánh Xuyên ra, đâu cũng không đi.”
…
Dân chạy nạn rời thành thì không tài nào hiểu nổi cái lối cố chấp này của họ: “Các ngươi điên rồi à? Ngay cả Ân đô giám của nha môn còn mang cả nhà trốn mất, các ngươi còn quay về thành, chẳng phải tìm đường chết à?”
Dân thôn di dời từ Kiều Châu tới bực mình đáp trả: “Nói bậy cái gì đấy? Trần đại nhân còn chưa đi cơ mà!”
“Đúng đấy, Trần đại nhân vẫn còn trong thành kìa.” Những người khác cũng nhao nhao phụ họa.
Trần Vân Châu lúc này đang lẫn trong đám người, nghe mấy câu đó thì trong lòng ngổn ngang trăm mối, khó chịu vô cùng, khẽ kéo thấp vành nón, lên tiếng: “Trần đại nhân cũng chỉ là người phàm, chẳng phải thần tiên, không thể cái gì cũng làm được. Không có binh trong tay, chưa chắc giữ nổi Khánh Xuyên, mọi người đừng mù quáng tin tưởng như vậy, vẫn nên sớm liệu đường lui thì hơn.”
“Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Trần đại nhân lợi hại như vậy, nhất định làm được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT