Mọi người rì rầm bàn tán, cuối cùng đều đem chuyện này quy kết lên đầu phủ nha Hưng Viễn Châu.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, tri phủ Hưng Viễn Châu tuyệt đối không thể phủi sạch trách nhiệm.
Trần Vân Châu cũng cảm thấy cực kỳ phiền muộn. Trong địa phận Hưng Viễn Châu lại xuất hiện bọn cướp có quy mô lớn đến thế, quan phủ không lý nào lại hoàn toàn không hay biết. Hơn nữa hiện giờ đang đúng vào thời điểm mùa thu, là cao điểm vận lương nhập kinh, dù quan phủ không đủ sức bình phỉ, ít nhất cũng nên báo tin cho các châu phủ lân cận, cùng thương nghị đối sách, liên thủ trừ loạn mới phải.
Nếu không, một khi việc này bị đưa lên triều đình, mũ quan của tri phủ Hưng Viễn Châu e là không giữ được, nhẹ thì bị cách chức, nặng thì đầu cũng khó toàn.
Trần Vân Châu giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng:
“Các vị ngồi xuống trước đã. Việc này cụ thể ra sao, hiện tại bản quan cũng chưa rõ tình hình. Ngô đại nhân sợ chúng ta cũng đang áp lương đến Hưng Viễn Châu, nên vừa nhận được tin liền lập tức phái người mang thư tới. Trong thư cũng không nói rõ lắm, nhưng dù sao cũng nhờ có Ngô đại nhân nhắc nhở, bằng không sợ là chúng ta cũng sẽ dẫm lên vết xe đổ của Kiều Châu.”
“Ngô đại nhân quả là người tốt a!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play