Trần Vân Châu làm người, làm việc đều để lại một đường lui. Với bách tính thì nhân từ, với đồng liêu và quan viên cấp dưới, ai cần thu phục thì thu phục, ai cần cảnh cáo thì cảnh cáo. Bằng không, Ngô Viêm, Dương Bách Xuyên—những lão cáo già trong chốn quan trường—sao lại đều hết sức xem trọng hắn?
Tính tình hắn ngay thẳng thì đúng là ngay thẳng, nhưng không phải dạng đầu cứng đụng đầu cứng. Như chuyện nộp thuế năm ngoái, hắn trong lòng đã sớm quyết định sẽ không giao, nhưng trước mặt Lỗ công công thì vẫn diễn tròn vai, không lộ ra chút bất mãn hay không cam lòng nào, đối mặt với triều đình cũng khéo léo trì hoãn chu toàn.
Cách làm này so với vị Trạng nguyên lang năm nào vì dám can gián thẳng mà bị biếm chức, rõ ràng là linh hoạt hơn nhiều.
Một người trẻ tuổi có tài cán, biết làm người làm việc như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ nổi bật, cần gì phải giả mạo thân phận người khác? Dù sao giả mạo rồi cũng sẽ có ngày bị lật tẩy.
Trần Vân Châu là người thông minh, tuyệt đối không đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Huống chi vị Trạng nguyên lang kia, tuy là tam nguyên tiến sĩ, văn tài nổi bật, nhưng lại có một điểm yếu chí mạng—không được Hoàng đế coi trọng, bị biếm tới nơi xa xôi hẻo lánh thế này, muốn hồi kinh còn không biết phải đợi bao nhiêu năm. Giả mạo thân phận của hắn thật ra cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Nghĩ tới vị Trạng nguyên lang kia, Đào Kiến Hoa bèn hỏi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT