Năm nay huyện Hà Thủy gần như không bị ảnh hưởng bởi hạn hán, thu hoạch lương thực còn có khả năng tăng so với năm trước, bởi vì năm ngoái, một phần lớn ruộng đất phía Đông huyện bị ngập úng.
Ngô Viêm vô cùng kinh ngạc — lại là Trần Vân Châu?
Vị tri phủ Trần này rảnh rỗi đến vậy sao? Xuống dưới huyện ở mà ở hẳn hai tháng trời.
Trong lòng hắn có chút không thoải mái. Nếu công lao này là của Văn Ngọc Long, hắn còn có thể dùng thái độ của cấp trên nhìn cấp dưới mà khen thưởng; nhưng nếu người làm được là đồng cấp, hơn nữa làm quá tốt, thì chẳng phải làm nổi bật hắn thật sự vô dụng?
Đến kỳ khảo hạch, nếu bị kẻ hậu bối vượt mặt, thì đúng là mất hết thể diện.
“Trần đại nhân quả thật là thương dân như con vậy.”
Văn Ngọc Long nhìn ra nụ cười của hắn đã kém rạng rỡ như trước, nhưng vẫn cười nói: “Đúng vậy, bây giờ nhắc tới Trần đại nhân, ở Hà Thủy huyện không ai có điều gì không tốt để nói cả. À, không biết Ngô đại nhân đến Hà Thủy huyện có việc gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play