“Con cùng nữ nhi của Ngũ Lượng đại nhân ở chung một phòng. Tuy trông nàng không phải người xấu, nhưng con cũng chẳng dám mạo hiểm. Tất cả những thứ ăn vào đều là tự con đích thân lấy, còn xiêm y, trang sức đều có khóa cẩn thận. Đôi lúc con nghĩ, nếu đã là tuyển tú thì hà tất phải giữ tính khí tiểu thư yếu mềm. Đã vào vòng tranh tuyển, người là dao, ta là cá, sao còn mong cầu kẻ khác thông cảm thương xót?”
“Trong cung, nữ nhân phải biết khi nào cần khóc, lúc nào nên cười. Ngay cả chút tự giác đó cũng không có, thì dự tuyển làm gì?”
Không rõ Ngọc Đồng đang ám chỉ ai. Khúc thị lặng lẽ giúp nàng chải đầu, từng đường từng lọn đều chăm chút, khiến Ngọc Đồng có cảm giác đặc biệt thư thái.
“Nương, người nói trong cung sẽ hạ chỉ thế nào?”
Cảm giác lúc này chẳng khác gì sau kỳ thi lớn, đang chờ kết quả. Một mặt nàng nghĩ bản thân biểu hiện không đến nỗi tệ, mặt khác lại sợ vạn nhất thất bại thì biết làm sao?
Không giống Ngọc Kỳ tràn đầy tự tin, Ngọc Đồng chưa bao giờ dám chắc về mình.
Khúc thị trong lòng cũng rối bời. Nếu con gái thật sự phải tiến cung, còn đau hơn bị cắt thịt. Bà vốn cho rằng trượng phu làm quan tam phẩm, ái nữ tương lai chí ít cũng làm chính thê, nào ngờ hoàng thượng lại ban ân đặc biệt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play