Sắc trời đã muộn, một đoàn người từ phủ An Bình hầu mới bắt đầu chuẩn bị hồi phủ. Trên đường trở về, Ngọc Đồng ngồi cùng xe với Ngọc Giai và Uông Thục Nhi. Uông Thục Nhi vẫn giữ dáng vẻ chất phác ngốc nghếch như thường ngày.
Ngọc Giai nắm chặt tay tỷ tỷ, không nỡ buông:
“Tỷ, hôm nay muội nhìn thấy con báo tuyết kia thật đẹp, tỷ có thể vẽ giúp muội được không?”
Ngọc Đồng bật cười:
“Muội coi tỷ là họa sư đấy à? Trước kia vẽ cho muội con mèo con thôi mà đã tốn không ít công sức rồi.”
Hiện tại nàng thật sự rất bận rộn, mỗi ngày vui thích nhất chỉ là được nghỉ ngơi. Nếu thật sự phải vẽ cho Ngọc Giai con báo tuyết kia, e là không còn thời gian để ngủ. Mà một khi đã ra tay, nàng nhất định muốn vẽ thật đẹp, phải bỏ ra không ít tâm sức.
Ngọc Giai đau lòng nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play