“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Kẻ ấy vu quy, vợ chồng thuận hòa.” Phụ thân từng đắc ý lắc đầu ngân nga, cười nói với nàng về ý nghĩa cái tên “Đào Nghi”. Mẫu thân liền dịu dàng xoa đầu nàng, mỉm cười nói: “Chúng ta Đào Nghi, tên thật dễ nghe.”
Diêu gia vốn cư ngụ ở vùng phụ cận Kinh Giao, nhà có vài mẫu đất cằn, tổ phụ là người đọc sách, vì con đường đèn sách mà đã bán đi không ít gia sản. May thay về già được Vương phủ để mắt, tổ phụ trở thành phụ tá của Tín Quận Vương thế tử, từ đó cả nhà cũng theo về Hội Ninh.
Nàng vẫn không thể nào quên được năm ấy, khi cùng mẫu thân gặp phải sơn tặc trên đường, một vị nam tử tuấn tú thoáng như thần linh giáng trần đã ra tay cứu giúp. Khi đó nàng sợ hãi run rẩy, nhưng chỉ cần thấy hắn, nỗi sợ liền tiêu tan. Tiếc rằng sau lần đó, hắn liền biến mất khỏi đời nàng, không còn gặp lại.
Tuổi nhỏ, nàng vẫn nghĩ hắn là người cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là một tiểu cô nương, người như vậy sao có thể để mắt đến nàng?
Thế nhưng, sau khi vào nữ học, nàng thường được Uông tiên sinh khen ngợi, các bạn đồng môn cũng tấm tắc nàng xinh đẹp, nàng liền sinh hy vọng: chỉ cần có cơ hội tiếp cận thế tử, không mong hơn thua, chỉ cần được gần bên, thế là đủ rồi.
Chỉ tiếc, thế tử phi lại không để nàng toại nguyện. Thậm chí còn nghiệt ngã đem nàng cùng mẫu thân ném sang Tạ phủ, lúc hồi phủ thì lại bị người khác giễu cợt khinh thường. Nàng từng thề rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho vị thế tử phi kia.
Tổ phụ và phụ thân nàng đã vì thế tử mà tận tâm tận lực, vậy mà thế tử phi lại chỉ vì không thuận mắt mà đẩy mẹ con nàng đến nơi đó. Về sau, vì nàng, không biết thế tử còn phải gánh thêm bao điều tiếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT