Không ngờ phụ thân nàng lại gật đầu đồng ý.
“Mi nhi, nếu con thật lòng muốn đi, phụ thân cũng không ngăn cản. Chỉ là người ta vẫn nói, một khi bước chân vào hầu môn thì sâu như biển. Bà ngoại con cũng đã mất sớm, phụ thân chẳng còn gì nhiều để đưa cho con. Đây là hai trăm lượng ngân phiếu, con mang theo phòng thân, vào phủ rồi cũng nên chuẩn bị đầy đủ một chút.”
Hai trăm lượng bạc, có lẽ ở hầu phủ chẳng là gì, nhưng đối với một tiểu cô nương tám tuổi như Đào Tâm Mi thì đó là con số lớn đến mức không tưởng. Nàng cẩn thận cất ngân phiếu vào túi tiền bên người, ngồi trong xe ngựa rộng rãi êm ái, ngoảnh lại nhìn Đào gia loan đã bị bỏ lại phía sau, trong lòng có chút luyến tiếc. Có lẽ là vì nhớ đến ánh mắt cuối cùng của phụ thân khi tiễn mình đi, lại nhớ đến tình thương yêu phụ thân dành cho nàng khi còn nhỏ. Nhưng nàng cũng hiểu, rốt cuộc bản thân vẫn phải vì tương lai mà tính toán…
Từ Bồ Châu đến kinh thành không phải chặng đường gần, nàng theo đoàn người đi thuyền, ngồi xe ngựa, xóc nảy suốt gần hai tháng trời mới đến được nơi. Đây cũng là lần đầu tiên nàng đặt chân đến kinh thành.
Kinh thành thật sự quá mức khí phái, đến cả tường thành cũng cao lớn hơn hẳn những nơi khác. Nàng rụt rè bước xuống xe ngựa, được đám hạ nhân dìu đi từ cửa nách vào phủ. Vào trong rồi, lại đổi kiệu, rồi lại đổi kiệu lần nữa, khiến nàng có cảm giác như mình chỉ là một con rối bị dẫn đi theo người khác sắp đặt.
Nhưng như thế, cũng đủ để chứng minh hầu phủ này rộng lớn và quy củ đến nhường nào. Khi còn ở Đào gia loan, căn nhà của nàng ai cũng trầm trồ khen ngợi. Thế mà nay so với hầu phủ, chỉ e còn chẳng bằng một gian phòng cho hạ nhân trú tạm.
“Biểu cô nương, thỉnh xuống kiệu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT