Nhớ tới trượng phu đối với mình luôn ôn hòa, Tống thị cũng đỏ mặt thẹn thùng:
“Đại cô cô nói chí phải.”
Còn lão Vương phi, thấy con cháu trong nhà trong ngoài đều hưng thịnh, tâm tình cũng vô cùng hoan hỉ. Bà cùng Ngọc Đồng trò chuyện, nói sẽ đem ba mươi sáu kiện hồi môn mà mình giữ lại phân một phần cho Phúc tỷ nhi nâng cấp hồi môn. Ngọc Đồng nghe xong cũng không từ chối, bởi vì năm đó mẫu thân nàng từng dặn rằng: nữ nhân muốn có chỗ dựa, hồi môn chính là tự tin của họ.
Trương Ngọc Châu năm xưa có thể sau khi hòa ly mà một mình sống vui vẻ thong dong vài năm, chẳng phải cũng nhờ vào hồi môn phong phú đó sao? Ngọc Đồng tất nhiên không mong nữ nhi bước vào con đường kia, nhưng hồi môn càng dồi dào thì tương lai càng vững vàng.
Nàng bản thân cũng được xem là xuất thân tốt, hồi môn tuy phong phú, nhưng cũng không dám vượt qua bà mẫu, chỉ chuẩn bị hai mươi tám kiện, cộng thêm phần ban thưởng từ trong cung và Tông Nhân Phủ, gom lại gần hai trăm năm mươi, sáu mươi kiện – như vậy đối với Phúc tỷ nhi mà nói đã là cực kỳ hậu hĩnh rồi.
Phải biết rằng, trong số các cô cô của nàng, ngay cả người được sủng ái nhất là Triệu Lăng khi xuất giá cũng chỉ có một trăm sáu mươi tám kiện mà thôi.
Cho nên, Triệu Lăng có khó chịu vì hồi môn của Phúc tỷ nhi, nàng cũng hiểu được, nhưng Ngọc Đồng lại tuyệt không vì thế mà cắt giảm của hồi môn của nữ nhi. Làm gì phải vì người không liên quan mà để con gái mình phải chịu thiệt thòi?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play