Nàng hiện thời đã hiểu rõ tầm quan trọng của nam nhân. Nếu Tạ Đại không thể trở thành tộc trưởng, về sau nàng cùng Quân Á – mẫu tử hai người – biết nương tựa vào đâu?
Nàng cất tiếng gọi chàng, giọng lộ vẻ xúc động. Đáng tiếc Tạ Đại đã sớm chẳng còn chút tình cảm gì với nàng, chỉ thản nhiên hỏi: “Đại nãi nãi vẫn mạnh khỏe chứ?”
Uông Thục Nhi đưa khăn lau nước mắt: “Chúng ta cô nhi quả phụ, nào có thể sống khá được?”
Lời này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ đến cả Tạ Đại thái thái cũng không còn ưa nàng nữa. Ở Tạ gia, ăn mặc đi lại, nàng đều hưởng phần hơn người khác, tiền tiêu hàng tháng cũng nhiều hơn. Còn chưa kể của hồi môn nàng đem đến năm xưa, kỳ thực đều do Tạ gia xuất ra, chỉ bởi nàng được Tạ Đại nhờ cậy kết nghĩa cùng Tân lão, mới có được thân phận đại nãi nãi hôm nay. Nay lại quay sang oán thán?
Tạ Đại ngẫm lại năm xưa nàng còn là một tiểu cô nương mồ côi, sống ở kinh thành khó khăn lắm mới tồn tại được. Nay tuy là thân phận chính thất, sống ngày an ổn, đọc sách, không lo phiền muộn, chẳng phải quá tốt rồi sao?
“Tạ gia ta vốn dĩ là thi thư lễ nghi gia truyền, ngươi cần gì thấy uất ức?” – chàng nói, giọng lãnh đạm.
Uông Thục Nhi nghe vậy, trong lòng phát lạnh. Nàng đành đi thẳng vào chuyện chính: “Đại gia, ngươi còn nhớ Quân Á không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT