Trương Côi đứng dậy, trầm giọng nói: “Ta có một vị tỷ tỷ gả đến Ích Châu, nhà chúng ta ở Ích Châu cũng có một tiểu thôn trang. Nàng trước đi Ích Châu ở vài năm, đợi khi nghĩ thông suốt rồi, ta sẽ cho nàng trở về.”
Nói là vài năm, kỳ thực Trương Côi chỉ mong đợi Trương Ngọc Phượng hoàn toàn chìm trong tai tiếng, khi đó mới đón nàng quay lại.
“Chàngkhông thể làm như vậy, thiếp phải về nhà mẹ đẻ!” Khúc Oánh liền muốn xông ra ngoài.
Trương Côi cười lạnh: “Chuyện này ta đã cùng nhị cữu thương lượng, hắn cũng đã đồng ý.”
Khúc nhị cữu bởi vì Khúc Oánh tiêu xài không ít tiền, điều này đối với một phân chi không có quan chức, không quyền thế như hắn, thì quả thực là một gánh nặng. Tuy rằng nhị phòng Khúc gia tài sản phong hậu, nhưng mấy năm nay mấy đứa cháu gái xuất giá, cháu trai thành thân, cũng đã tiêu tốn không ít, huống chi bây giờ cái gì cũng phải tự mình lo liệu, không thể so với khi xưa.
Vậy nên để Khúc Oánh sang Ích Châu tránh mặt vài năm cũng là điều tốt. Dù sao nhị cữu vẫn thương xót nữ nhi, thà rằng để nàng tránh đi một thời gian, còn hơn ở lại kinh thành bị người ta lợi dụng, đến mức Trương gia hoàn toàn sinh chán ghét.
Khúc Oánh còn chưa kịp nghĩ thông, đã bị đưa đi. Cùng nàng đồng hành là di nương của Trương Ngọc Nhu – Mạo thị. Mạo di nương được giao phó chuyên trách trông coi nàng, không để nàng có cơ hội trốn về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT