Cho nên Ngọc Đồng càng cảm thấy, thân phận chẳng qua chỉ là một nước cờ khởi đầu, có thể giúp một người gả đến nơi thế tục vừa ý, tìm được lang quân như nguyện. Nhưng nếu thật sự muốn sống yên vui hạnh phúc, tất phải tự mình dốc lòng vun vén. Muốn vun vén cho tốt, ắt cần tiếp xúc với nhiều người. Đó cũng là lý do vì sao nàng không phản đối nữ nhi qua lại bên nhà ngoại, thậm chí đến chơi chỗ Bạch phu nhân.
Hôm ấy, các nàng dậy thật sớm, chưa sáng đã đứng chờ ngoài cửa cung. Lúc vào cung, Tín Quận Vương phi dắt theo cháu gái, còn Ngọc Đồng thì theo hầu một bên như thể tân tức phụ vừa mới vào cửa, khiến trong lòng Tín Quận Vương phi cảm thấy được an ủi. Dù thế nào, trước mặt người ngoài, con dâu này vẫn luôn cho bà đủ mặt mũi.
“Ngài bên này ạ, mời đi theo nô tài.”
“Đa tạ công công.” Ngọc Đồng mỉm cười cảm tạ, tiện tay đưa cho vị tiểu công công kia một túi tiền nhỏ, “Phiền ngài dẫn đường, sáng sớm đã cực khổ như vậy, thật vất vả cho ngài.”
Vị công công kia còn trẻ tuổi, có lẽ mới được điều tới hầu hạ bên Thái Hoàng Thái Hậu, làm việc có vẻ rất nhiệt tình. Nghĩ đến nhi tử nhà mình, Ngọc Đồng thật lòng cảm thấy thương xót cho mấy tiểu công công mới mười lăm mười sáu tuổi này.
Được thưởng bạc, lại thấy thái độ ôn hòa, vị tiểu công công kia càng thêm ân cần, còn chủ động tiết lộ một câu:
“Tuân Thân Vương phi cũng đã đến rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT