Thấy thê tử viền mắt đỏ hoe, Triệu Quần liền cố gắng dỗ dành nàng:
“Đừng thương tâm, phu thê chúng ta cũng sắp mười năm bên nhau, nhân gian có câu ‘chỉ tiện uyên ương, không tiện tiên’, ta cùng nàng cũng chính là như thế. Chúng ta so với rất nhiều phu thê trong thiên hạ còn hạnh phúc hơn nhiều. Nếu ta có thể bình an trở về từ Vĩnh Châu, về sau hai ta lại có thể tiếp tục bên nhau.”
Ngọc Đồng trong lòng khổ sở, nhưng cũng chẳng phải người yếu mềm, lập tức tự mình giúp trượng phu chuẩn bị hành lý lên đường.
Hành lý nàng chuẩn bị có chút khác với người khác. Nàng tự tay làm thịt khô, bánh nhân thịt, còn mang theo vài khối phèn chua, y phục thì căn cứ địa lý chí Vĩnh Châu mà lựa chọn toàn áo mỏng nhẹ, đơn giản, sắp xếp gọn gàng. Một chiếc rương là đủ, bởi lẽ Vĩnh Châu khí hậu nóng bức, những loại lương khô dễ hỏng sợ rằng không dùng được lâu, ngày sau chỉ cần chàng có bạc trong người, còn sợ không mua được đồ ăn hay sao?
Tình hình dịch bệnh ở Vĩnh Châu vô cùng khẩn cấp. Ngày hôm sau, Triệu Quần đã mang theo tùy tùng thị vệ rời phủ, để lại Ngọc Đồng một mình cô quạnh.
Nàng và trượng phu chưa từng tách xa nhau lâu đến vậy. Tín Quận Vương phi nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy không đành lòng. Sơ Ca Nhi đành mang theo muội muội cùng đệ đệ ở bên cạnh an ủi mẫu thân.
Mới qua hai tháng, bên Vĩnh Châu vẫn chưa có tin tức gì truyền về. Mọi người trong Tín Quận Vương phủ đều vô cùng lo lắng. Tín Quận Vương phi liền gọi Ngọc Đồng theo mình đến chùa Hoành Đồ cầu phúc bình an.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT