Qua tháng Giêng, Tiêu Vân Nương lại bắt đầu qua lại vương phủ như thường lệ. Nàng hân hoan vui vẻ bước vào cửa, người ngoài nhìn qua cũng biết trong dịp Tết này hẳn là đã có chuyện tốt gì xảy ra với nàng.
Ngọc Đồng vẫn đối đãi như cũ, an bài cho nàng đọc sách, tập viết, xem sổ sách, không ngờ qua một mùa đông, Tiêu Vân Nương lại chẳng hề lười nhác, vẫn chuyên tâm học hành.
"Xem ra ở nhà ngươi cũng rất dụng công, như vậy là tốt rồi." Ngọc Đồng mỉm cười tán thưởng nàng.
Lại thấy đôi mắt nàng hoe đỏ, gương mặt tuy không tính là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thần thái. Ngọc Đồng dù sao cũng là người từng trải, nàng khẽ cười: "Xem ra là có người dạy ngươi."
Có người trong lòng, thì hận không thể khiến thiên hạ đều biết người mình thương là ai. Tiêu Vân Nương cũng như vậy, nàng cúi đầu ngượng ngùng đáp: "Là Hách đại ca dạy ta, cái gì chàng ấy cũng biết."
Nói xong lại thấy mọi người đều nhìn nàng trêu chọc, đặc biệt là Ngọc Đồng cười nói: "Thì ra là có Hách đại ca a…"
Thiếu nữ ngây thơ e lệ, nhìn bộ dáng Tiêu Vân Nương cúi đầu đến nỗi không dám ngẩng lên, Ngọc Đồng mới làm bộ nghiêm trang: "Được rồi, được rồi, mọi người đừng cười Vân Nương nữa, để nàng chuyên tâm viết chữ đi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play