Triệu Quần ăn vào, cũng cảm thấy hương vị không tệ. Hắn ở trong phủ ăn uống vốn không nhiều, lúc này mới thật sự thấm thía câu nói “ở nhà ngàn ngày tốt, ra cửa vạn sự khó”. Bất quá, ra ngoài một chuyến, hắn cũng không lấy đó làm hối hận. Triệu Quần từ trong bát gắp một viên thịt viên đặt vào bát Ngọc Đồng.
Phu quân săn sóc như vậy, Ngọc Đồng tự nhiên trong lòng cao hứng. Trong vương phủ quy củ nhiều, lại phân thức ăn riêng biệt, hơn nữa Triệu Quần vốn ăn uống đơn giản, càng không nói đến chuyện gắp đồ ăn cho người khác. Muốn cùng nàng ngồi bên nhau dùng bữa, cơ hội cũng thật sự không có nhiều.
Ngọc Đồng ăn xong, vừa mới đứng lên tính đi mua chút đồ, thì trên đường bỗng có người xông tới. Triệu Quần vội kéo nàng tránh sang một bên, Vương mụ mụ cùng vài người hầu đều ngẩn ra, thầm nghĩ thế tử cũng quá nhanh tay nhanh mắt, căn bản không cho hạ nhân cơ hội ra tay.
“Để nha đầu đi mua là được, đi thôi, ta đưa nàng lên xe.” Triệu Quần nắm lấy tay Ngọc Đồng dẫn đi.
Đợi đến khi ngồi lên xe ngựa, Ngọc Đồng mới ý thức được – vừa rồi hai người nắm tay ngay trước mặt hạ nhân. Trong lòng nàng ngọt như mật, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Phu quân.”
Chẳng phải vì nàng dễ dàng thỏa mãn, mà là thời đại này tình cảm luôn hàm súc kín đáo. Dù như Tạ Tứ thúc đối với Vương thị sủng ái bao nhiêu đi nữa, cũng chưa từng trước mặt ngoại nhân biểu lộ thân mật như thế.
Triệu Quần khẽ cười, đem chiếc nhẫn đang đeo trên tay tháo xuống đưa cho Ngọc Đồng: “Cái này, nàng mang vào, phòng thân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play