Hai tiểu bảo bảo cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, may mắn vẫn có người thương yêu chăm sóc. Niệm Thành chính là như thế, tính tình đứa nhỏ này rất giống Khúc Oánh, mềm mại, ấm áp, thiện lương. Dù hai biểu đệ và biểu muội giành nhau ánh mắt quan tâm của người lớn, hắn cũng chẳng hề ghen tuông, chỉ ngoan ngoãn dọn một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Ngọc Đồng càng nhìn càng thương đứa cháu trai này, không chỉ vì gương mặt hắn lớn lên có vài phần giống nàng, mà còn bởi hắn đặc biệt khoan hậu, đặc biệt ngoan ngoãn dễ thương.
Khúc Oánh sai người bưng một bàn đồ ăn tới. Trương Chiêu bước vào muốn ôm hài tử, nhưng Khúc thị vội ngăn lại:
“Chàng vừa từ bên ngoài trở về, trên người toàn khí lạnh, nếu làm lạnh hài tử thì biết làm sao? Để thiếp ôm, chàng chỉ nhìn là được rồi.”
Trương Chiêu bất đắc dĩ cười cười, chỉ đứng một bên ngắm cháu. Ngọc Đồng thấy Triệu Quần tiến vào, liền vội mời chàng ngồi cạnh mình.
Trong tam phòng nhà họ Trương, Ngọc Đồng vốn là người có tính tình lớn nhất, nay may mắn gả được cô gia tuy là Thế tử của Quận vương, lại ôn hòa, hiền hậu, thật sự khó có được. Ở nhà mẹ đẻ, Ngọc Đồng rất thoải mái, vừa giúp phụ mẫu và huynh tẩu gắp thức ăn, vừa chăm chút cho trượng phu, ân cần dâng canh. Triệu Quần vội vàng đè tay nàng lại, dịu dàng nói:
“Nàng cứ ăn trước đi, đừng để đồ ăn nguội mất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT