Chương 1: Bị đuổi ra gia môn, hắn nước mắt và nước mũi giàn giụa, tầm mắt hoảng loạn đảo qua…
“Năm sao trấn màu, chiếu sáng huyền minh, ngàn thần vạn thánh, hộ ta chân linh!”
Tiếng xướng tụng chói tai giả tạo, lẫn với tiếng chuông đồng xúc động sốt ruột đến nhức óc, giống vô số mũi kim đâm vào huyệt thái dương Bùi Nhất Tuyết.
Hắn chợt bừng tỉnh từ một mảng hỗn độn, lồng ngực như lửa đốt, mỗi lần hô hấp đều kéo theo cơn đau âm ỉ. Tầm mắt mơ hồ một thoáng, hắn mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt: Xà nhà thấp bé nhuốm màu cũ kỹ, ô cửa sổ giấy vàng lọt vào ánh sáng lờ mờ, trong không khí tràn ngập mùi mốc nhàn nhạt và… mùi thuốc bắc đắng ngắt.
Đây không phải bệnh viện. Thậm chí không phải thế giới hắn quen thuộc.
Ký ức vụn vỡ lập tức ùa vào óc— ánh đèn xe chói lóa, tiếng phanh xe đinh tai nhức óc, cơ thể bị lực va chạm khủng khiếp quăng đi không trọng lượng… Và nhiều mảnh ký ức xa lạ hơn: Một thiếu niên cũng tên Bùi Nhất Tuyết, cả đời sống trong hèn mọn và thống khổ. Nam phụ bi thảm? Y dược thế gia? Bị bày kế đuổi đi? Chẳng sống được bao lâu?
“...Yêu nghiệt trốn đi đâu!” Một tiếng hét lớn từ bên ngoài cắt ngang suy nghĩ.
Ngay sau đó là tiếng gà trống đập cánh hỗn loạn, tiếng bước chân lộn xộn cùng tiếng lục lạc ngày càng gần xông thẳng vào căn tiểu viện hẻo lánh này.
“Rầm!” Cửa bị đá văng thô bạo.
Gió lạnh ùa vào, thổi khiến thân thể Bùi Nhất Tuyết đang đắp chăn mỏng run lên, yết hầu ngứa ngáy, không kìm được ho khan vài tiếng.
Ở cửa, một gã đàn ông mặc đạo bào màu vàng, tay cầm kiếm gỗ đào, đang dùng mũi kiếm chỉ vào hắn, trên mặt mang vẻ uy nghiêm giả tạo: “Ta phụng lệnh Thái Thượng Lão Quân, mở thiên nhãn thấy trong ngoài, yêu nghiệt còn không mau mau đưa tới!”
Phía sau đạo sĩ, đầy rẫy hạ nhân phủ Bùi, mỗi người đều rướn cổ, vẻ mặt khác nhau: tò mò, kinh ngạc, hả hê… giống như đang xem một vở kịch khỉ được dàn dựng tỉ mỉ.
Bùi phu nhân đứng ở vị trí hơi phía trước, đầu đầy châu ngọc lấp lánh rực rỡ trong nắng sớm, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười lạnh gần như không thể nhận ra.
Bùi Nhất Tuyết nửa ngồi dậy, lồng ngực đau buồn làm động tác của hắn chậm chạp. Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn đám người ở cửa, đặc biệt là tên đạo sĩ hề hề kia.
Dựa vào ký ức đã dung hợp trong đầu, mục đích của vở kịch hoang đường này rõ như ban ngày— đội cho “tên ma ốm” chướng mắt này cái mũ điềm xấu, danh chính ngôn thuận mà đuổi hắn ra khỏi nhà.
Hắn không tiếng động nhếch khóe miệng, mang theo một tia trào phúng. Thần y thánh thủ xuyên không thành nam phụ chẳng sống được bao lâu ư? Bệnh cũ này… Diêm Vương gia thật sự dám thu sao?
Cái vũng bùn Bùi gia này, hắn sớm muộn gì cũng phải rời đi, nhưng đi như thế nào, phải do hắn định đoạt. Đuổi ra khỏi gia môn ư? Như thế nào đủ? Hắn muốn là cắt đứt hết thảy, triệt để hoàn toàn.
Đầu ngón tay tùy ý vuốt ve một gốc thảo dược không bắt mắt bên cửa sổ, mượn thế đứng dậy khẽ phất ống tay áo. Rồi chậm rãi, ánh mắt lướt qua vạt áo hoa lệ của Bùi phu nhân.
“Khụ khụ…” Hắn nén lại vị tanh ngọt trong cổ họng, giọng nói mang theo sự suy yếu của người bệnh, nhưng lại rõ ràng truyền đến tai mỗi người: “Mời tổ phụ, tổ mẫu và phụ thân lại đây đi.”
Trong khách đường
Trong khách đường, không khí nặng nề đến mức dường như có thể vắt ra nước.
Trên ghế gỗ đàn là những người đang nắm quyền Bùi gia. Bùi Quân, phụ thân trên danh nghĩa của hắn, sắc mặt xanh mét, ngón tay bực bội gõ tay vịn; Bùi lão phu nhân vừa vê Phật châu vừa thở ngắn than dài; còn Bùi phu nhân thì ngẩng cằm, vẻ mặt chính khí lẫm liệt, ra vẻ đại nghĩa diệt thân.
Chỉ có Liêu Thu Bạch, vị thụ chính mà nguyên chủ từng si mê, đứng bên cạnh Bùi phu nhân, trong mắt chứa đựng vẻ lo lắng và không đành lòng vừa đủ.
Bùi Nhất Tuyết lê bước chân nặng nề đi vào, mỗi bước đều như dẫm lên bông, thái dương toát ra mồ hôi lạnh lấm tấm. Hắn vịn khung cửa thở dốc một lát, rồi mới chầm chậm đi đến hạ đường. Cái dáng vẻ bệnh cốt rệu rã này làm vẻ “thương hại” trong mắt Bùi lão phu nhân tăng thêm vài phần.
“Nhất Tuyết à…” Bùi lão phu nhân mở miệng, giọng nói bi thương: “Tổ mẫu biết con tủi thân. Nhưng vì an nguy của mấy chục miệng ăn trên dưới Bùi gia, vì cái xương già của tổ mẫu này, vì… đứa nhỏ Thu Bạch không chịu liên lụy… Con đành… con đành chấp nhận đi? Hả? Rời khỏi Bùi gia, tìm một nơi yên tĩnh mà dưỡng bệnh…” Nàng nói, đôi mắt già đục ngầu thế mà lại nặn ra vài giọt nước mắt.
Bùi Quân đột nhiên vỗ mạnh tay vịn, phát ra tiếng “Bang” lớn, làm chén trà cũng nhảy dựng: “Nghiệt chướng! Tổ mẫu nói chuyện với ngươi, không nghe thấy sao? Điếc hay câm? Nuôi ngươi lớn từng này, nửa điểm giáo dưỡng cũng không!”
Bùi Nhất Tuyết ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn vở kịch song hoàng của bọn họ. Một tia bi thương còn sót lại của nguyên chủ trong lồng ngực vừa trỗi dậy đã bị chính sự lạnh lẽo ghét bỏ sâu hơn của hắn nghiền nát.
Hắn chậm rãi mở miệng, giọng không lớn, nhưng lại rõ ràng lạ thường: “Hôm qua Bồ Tát báo mộng, nói ta là Đại La Kim Tiên chuyển thế, tuyệt không phải thân phận điềm xấu. Nhất Tuyết, không dám nhận tội danh này.” Hắn liếc nhìn tên đạo sĩ áo vàng đang đứng ở góc, vẻ mặt có vẻ hơi hoảng hốt.
“Hỗn trướng đồ vật!” Bùi lão phu nhân như bị giẫm phải đuôi, không vê Phật châu nữa, chỉ vào Bùi Nhất Tuyết run rẩy cả người: “Dám làm bẩn danh dự thần Phật! Ngươi đây là muốn hại chết cả nhà Bùi gia sao?!”
“Lời Nhất Tuyết nói, câu nào cũng là thật.” Hắn ngữ khí nhàn nhạt.
Bùi phu nhân ngẩng đầu, trên mặt mang vẻ phẫn nộ vì bị vũ nhục: “Đạo trưởng đức cao vọng trọng, nổi tiếng gần xa, sao lại vô duyên vô cớ bôi nhọ ngươi? Ngươi chớ có lại giảo biện…” Lời nàng còn chưa dứt.
“A---! Yêu, yêu quái!!” Tên đạo sĩ áo vàng ở góc chợt phát ra một tiếng thét chói tai thê lương, như thể thấy ma quỷ. Hắn hoảng sợ trợn trừng mắt nhìn Bùi phu nhân, tròng mắt lồi ra, thân thể run rẩy bần bật, liên tục lùi về sau, dưới chân vướng phải ngưỡng cửa, “Bùm” một tiếng ngã mạnh xuống đất.
“Đạo trưởng? Ngài làm sao vậy?” Bùi phu nhân giật mình, theo bản năng tiến lên một bước muốn đỡ.
Nàng vừa động, trong mắt đạo sĩ, thân hình nàng chợt vặn vẹo kéo dài, quanh thân cuồn cuộn khói đen đặc như mực, mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, răng nanh lợi trảo ẩn hiện! Gan đạo sĩ muốn vỡ ra, tay chân cùng dùng bò lùi lại, trong miệng lảm nhảm: “Đừng tới đây! Yêu quái! Yêu quái ăn thịt người! Cứu mạng! Đại tiên cứu ta!!!”
Hắn nước mắt và nước mũi giàn giụa, tầm mắt hoảng loạn đảo qua mọi người trong đường, chợt dừng lại trên người Bùi Nhất Tuyết— trong tầm nhìn hỗn loạn của đạo sĩ lúc này, thiếu niên gầy yếu kia quanh thân thế mà lại tỏa ra ánh kim quang dịu dàng thánh khiết, tựa như thần linh!
“Đại tiên! Đại tiên cứu mạng ạ!” Đạo sĩ như bắt được cọng rơm cuối cùng, vừa lăn vừa bò nhào về phía chân Bùi Nhất Tuyết, ôm chặt lấy cẳng chân hắn: “Là nàng! Đều là yêu nghiệt này! Là nàng cầm năm mươi lượng hoàng kim tìm đến bần đạo, bảo bần đạo bôi nhọ đại tiên ngài là yêu vật điềm xấu! Nàng muốn hại ngài tu hành đó đại tiên! Cầu đại tiên thi pháp, thu tai họa này đi!!”
Sự việc bất ngờ xảy ra làm cả khách đường lập tức tĩnh mịch.
Bùi phu nhân sắc mặt trắng bệch, thét chói tai: “Ngươi ngậm máu phun người! Nói hươu nói vượn!”
Liêu Thu Bạch cũng kịp thời tiến lên một bước, lông mày đẹp nhíu chặt, nhìn về phía Bùi Nhất Tuyết ánh mắt tràn ngập thất vọng và đau lòng: “Nhất Tuyết… Ngươi, ngươi sao lại hồ đồ như thế? Cùng người ngoài vu hãm mẫu thân như vậy? Mẫu thân đối đãi ngươi…”
Bùi Nhất Tuyết cố sức rút chân ra khỏi gông cùm của đạo sĩ, khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể làm trước mắt hắn tối sầm từng trận. Hắn gắng gượng chịu đựng sự khó chịu, lạnh lùng lướt qua khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Liêu Thu Bạch, cuối cùng nhìn về phía Bùi Quân với sắc mặt xanh mét, ngực phập phồng kịch liệt:
“Tên đạo sĩ này, là nàng mời đến. Chữ bôi nhọ, từ đâu mà nói lên?” Giọng hắn vì suy yếu mà hơi khàn, nhưng lại mang theo lực xuyên thấu đáng tin cậy.
“Nghịch tử!” Bùi Quân hoàn toàn nổi giận, túm lấy chén trà mạ vàng trên bàn rồi hung hăng ném tới!
Bùi Nhất Tuyết sớm có phòng bị, dùng hết sức lực nghiêng người tránh đi. Chén trà sượt qua ống tay áo hắn bay đi, đập xuống đất vỡ tan tành. Động tác kịch liệt này đã vắt kiệt tia sức lực cuối cùng của hắn, hắn vịn vào lưng ghế bên cạnh, thở dốc dồn dập, ho đến xé lòng, khuôn mặt tái nhợt nổi lên vệt ửng đỏ bệnh tật.
Không thể kéo dài thêm nữa. Cơ thể này không trụ được bao lâu.
Hắn nâng tay lên, dùng tay áo lau đi vết máu ho ra bên môi, giọng nói mang theo tiếng thở dốc nặng nề, nhưng lại dị thường rõ ràng mở miệng:
“Món nợ hồ đồ này, hôm nay liền tính sổ. Ta rời khỏi Bùi phủ. Từ đây, không ai nợ ai.”
Bùi Quân âm lệ nhìn chằm chằm hắn: “Nợ? Nợ gì? Bùi gia nuôi ngươi mười mấy năm! Ngươi còn muốn gì nữa?”
“Nuôi ta?” Bùi Nhất Tuyết như nghe được chuyện cười lớn nhất thiên hạ, khẽ ho khan hai tiếng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao băng: “Bùi gia chủ, không bằng trước tính xem di sản mẫu thân ta Vương gia để lại? Tiền vốn của mấy gian hiệu thuốc thịnh vượng ở thành đông, chi phí xa hoa lãng phí của Bùi gia mười mấy năm nay… Số bạc trắng tương đương, không dưới trăm vạn lượng, loại nào không phải từ Vương gia mà ra?”
Hắn nhìn sắc mặt Bùi Quân chợt biến đổi, giọng nói càng thêm lạnh băng: “Còn về chi phí nuôi ta… 12 năm qua, ta và vú nuôi mỗi ngày cơm canh đạm bạc, khó khăn lắm mới đủ lót dạ, quần áo quanh năm vá chồng vá, tiền tiêu vặt chưa từng có một xu. Một năm lại có thể hao phí bao nhiêu? Năm mươi lượng cũng đủ no đến chết! 12 năm, 600 lượng bạc, Bùi gia cứ việc đi kiểm toán!”
Hắn dừng lại một chút, cảm nhận cơn đau như dao cứa trong lồng ngực, hoãn một hơi, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt chợt mất đi huyết sắc trên cao đường:
“Hôm nay ta liền dùng trăm vạn lượng bạc trắng này, chuộc lại thân tự do của Bùi Nhất Tuyết ta, mua đứt cái gọi là ‘ơn sinh dưỡng’ này. Từ nay về sau, ta và Bùi gia, ân đoạn nghĩa tuyệt, sinh tử không liên quan! Mời tộc lão chứng kiến, gạch tên, lập đoạn tuyệt thư! Nếu không…” Hắn ánh mắt dừng lại trên người tên đạo sĩ mặt không còn chút máu, “Nếu không, tai tiếng động trời về việc yêu nghiệt hoặc chúng, mưu hại con vợ cả này, ngày mai liền sẽ truyền khắp Tây Đường huyện!” Câu cuối cùng, nói năng có khí phách.
Trong khách đường một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở bị kìm nén như lời nguyền rủa của Bùi lão phu nhân cùng tiếng thở hổn hển thô nặng của Bùi Quân.
Rời khỏi Bùi phủ
Đoạn tuyệt thư cuối cùng được viết nhanh chóng. Mấy người Bùi gia kia điểm chỉ, ấn mạnh hơn bất kỳ lúc nào, như thể đang vứt bỏ một ôn thần đáng sợ.
Trở lại căn phòng lạnh lẽo đơn sơ ở thiên viện, vú nuôi Lý thị vừa đi ra ngoài về, nghe tin dữ, lập tức đỏ hoe mắt, chửi ầm lên Bùi gia vong ân bội nghĩa, táng tận lương tâm, vớ lấy chổi liền muốn lao ra liều mạng.
Bùi Nhất Tuyết gần như dùng hết sức lực cuối cùng mới giữ chặt được nàng. Hắn dựa vào bức tường đất lạnh băng loang lổ, nhét khối ngọc bội mà nam chính thụ từng coi là “tín vật”, mà nguyên chủ coi như trân bảo quý giá bên mình, vào tay Lý thị.
“Vú nuôi… khụ khụ… Đi… Tiệm cầm đồ… Đổi thành bạc… Mua thuốc…” Mỗi chữ đều như được ép ra từ phổi.
Lý thị nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy và vết máu nơi khóe môi hắn, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống, nắm chặt ngọc bội: “Công tử! Ngọc bội này… công tử ngày thường thích nhất mà.”
“Bây giờ không thích… Cầm đi đổi tiền…” Bùi Nhất Tuyết kéo ra một nụ cười yếu ớt, ánh mắt lại lạnh đến không một tia độ ấm.
Ngọc bội là do nam chính thụ tặng cho “Bùi Nhất Tuyết”, từ trước đến nay đều được giữ như báu vật, đến chết vẫn nắm chặt trong tay, nhưng hắn lại thấy ghê tởm vô cùng.
Trên đường
Chiếc xe ngựa cũ nát kẽo kẹt rung động, lăn bánh khỏi cánh cổng sơn son Bùi phủ.
Bánh xe nghiền qua đường lát đá, chuyển vào con đường đất vàng gập ghềnh ngoài thành. Sự rung lắc kịch liệt làm ngũ tạng lục phủ chấn động, Bùi Nhất Tuyết đắp chiếc chăn mỏng Lý thị tìm được, dựa vào vách xe lạnh lẽo mà mơ mơ màng màng.
Thùng xe chật hẹp, tràn ngập bụi bặm và mùi gỗ mục cũ nát. Ngay khi xe ngựa sắp đi qua trạm kiểm soát cổng thành, lão mụ tử đầy vẻ khôn khéo khắc nghiệt bên cạnh Bùi phu nhân, dẫn theo mấy gia đinh và nha hoàn cường tráng, chặn đường.
“Nhị công tử dừng bước!” Lão mụ tử cười mà không cười: “Phu nhân phân phó, đã là phân gia, tiền tài phải giao rõ ràng, kẻo sau này trong phủ mất đồ quý giá lại không nói rõ được!” Đôi mắt tam giác của nàng lướt qua chiếc xe nát và quần áo tằn tiện của hai người, ẩn chứa vẻ khinh miệt.
Lý thị tức giận đến run rẩy cả người: “Các ngươi… Khinh người quá đáng!”
Lão mụ tử chỉ giả vờ như không nghe thấy, phất tay. Hai nha hoàn không chút khách khí trèo lên xe lục soát đống hành lý ít ỏi đến đáng thương, thô lỗ giũ ra chỉ vài bộ y phục cũ. Hai gia đinh thì tiến lại gần Bùi Nhất Tuyết và Lý thị, ánh mắt không mấy thiện ý.
“Đắc tội, nhị công tử.” Lão mụ tử vén tay áo, bàn tay đầy vết chai sần chuẩn bị sờ soạng lên người Bùi Nhất Tuyết. Khi bàn tay mang mùi mồ hôi và son phấn ấy sắp chạm vào vạt áo mỏng manh của Bùi Nhất Tuyết, hắn đột nhiên nghiêng người tránh đi, một trận ho sặc sụa kịch liệt làm hắn khom lưng lại.
Lão mụ tử khựng lại, trên mặt hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn và khinh thường, nhưng cũng lười dây dưa với tên bệnh quỷ này, ngược lại thô lỗ nhéo nhéo chỗ túi áo ngoài của hắn, rồi lại đi lục soát Lý thị.
Bùi Nhất Tuyết cúi đầu, ho khan kịch liệt, bàn tay giấu trong tay áo lại nắm chặt, móng tay gần như lún vào lòng bàn tay. Cảm giác nhục nhã giống như rắn độc lạnh băng, quấn lấy cổ họng. Dám đối xử với hắn như thế… Hắn vốn dĩ chỉ muốn đoạn tuyệt quan hệ với Bùi gia, từ nay không liên quan gì đến nhau.
Giờ thì, mối hận này xem như đã kết.
Xe ngựa một lần nữa lên đường, trong xe một mảnh hỗn độn. Lý thị lặng lẽ lau nước mắt, Bùi Nhất Tuyết nhắm mắt, mệt mỏi đến mức như bị rút cạn linh hồn. Chỉ có đôi mắt thỉnh thoảng mở ra, sâu thẳm bên trong, thiêu đốt ngọn lửa lạnh băng.
Vương gia loan
Gập ghềnh, mãi mãi gập ghềnh. Xuyên qua những cánh đồng lúa chín vàng ươm, thoang thoảng hương ngũ cốc, con đường càng trở nên hẹp hòi gồ ghề, dân cư dần thưa thớt. Gió cuối thu mang theo hơi lạnh, lay động đám cỏ dại khô vàng ven đường.
Khi chiều tà buông xuống, xe ngựa cuối cùng dừng lại ở một lối vào đường núi hoang vắng. Xa phu chỉ vào một hình dáng mờ ảo sâu trong khe núi phía trước: “Công tử, phía trước chính là Vương gia Loan. Đường quá hẹp và dốc, xe ngựa không vào được.”
Lý thị đỡ Bùi Nhất Tuyết khó khăn xuống xe. Con đường bùn đất ẩm ướt trơn trượt lạnh lẽo, dưới chân chênh vênh, Bùi Nhất Tuyết gần như dựa nửa trọng lượng cơ thể vào Lý thị. Nhìn theo hướng xa phu chỉ, lòng hắn hơi chùng xuống.
Sâu trong khe núi, cỏ hoang tràn lan, tường đổ mái xiêu lờ mờ hiện ra, giống như hài cốt của một con quái vật khổng lồ. Giữa ánh chiều tà, toàn bộ thôn xóm bao phủ một tầng khí tức u ám chết chóc. Đây là nơi tổ trạch của Vương gia sao? Còn hoang vắng và đổ nát hơn trong dự đoán.
Tuy nhiên, ngay giữa khung cảnh hoang tàn này, một cảnh tượng rất nhỏ nhưng rõ ràng đột ngột lọt vào tầm mắt— một làn khói bếp nhàn nhạt, đang lượn lờ bốc lên từ sâu trong thôn xóm!
Có người?!
Bùi Nhất Tuyết lập tức căng thẳng thần kinh, một tia cảnh giác dâng lên trong cơ thể mệt mỏi. Lý thị đỡ hắn, xách theo túi lớn túi nhỏ, từng bước một, chầm chậm và khó khăn đi dọc theo con đường nhỏ lầy lội về phía làn khói bếp đó.
Vòng qua mấy chỗ tường đất đổ nát và bụi gai rậm rạp, cảnh tượng trước mắt làm bước chân hắn khựng lại.
Một ngôi nhà không lớn lắm, rõ ràng đã có tuổi đời, rộng mở hiện ra trước mắt. Khác hẳn với sự hoang vu xung quanh, tường rào của nó tuy lấm lem nhưng không hề đổ sụp; đáng chú ý nhất là khoảng sân giữa— một mảnh luống rau ngay ngắn, trong cái mùa thu hiu quạnh này, thế mà lại xanh tốt mơn mởn, cải trắng và củ cải tươi rói đang sinh trưởng!
Thôn hoang vắng, cô viện, chiều tà, khói bếp, và cả mảnh đất trồng rau đầy sức sống lạc lõng này…
Cảm giác khó chịu mãnh liệt bao trùm Bùi Nhất Tuyết.
Đúng lúc này, bên cạnh luống rau, một bóng người cao lớn kiện tráng không tiếng động thẳng lưng lên.