Thu tiền của bà cụ xong, dưới ánh mắt tha thiết của bà, Phan Kính ngồi xe của bác Vương chạy tới bãi rác!
Tất nhiên, vừa ra khỏi nhà, né khỏi ánh mắt của hai bà cụ, Phan Kính đã lặng lẽ... lặng lẽ... lặng lẽ nhảy khỏi xe.
Hai người trốn trong góc đường, lấy tiền ra đếm lại lần nữa.
Bác Vương cười toe toét: “Nhiều thật đấy!” Sau đó định chia đôi số tiền.
Phan Kính tràn đầy hào sảng: “Không cần chia cho cháu. Bác đang cần tiền mà.”
Bác Vương xấu hổ, Phan Kính an ủi: “Không sao đâu. Sau này anh Khoáng đi làm có tiền, cháu cũng lớn hơn, còn phải đi học nữa. Đến lúc đó cháu cần giúp đỡ, bác giúp cháu là được rồi.”
Bác Vương thấy có lý: “Được, vậy bác ghi sổ lại nhé.”
Nghĩ một lúc, bác Vương nói: “Ban đầu bác còn thiếu một tháng mới đủ tiền, giờ chắc là có thể nộp học phí sớm rồi.”
Phan Kính gật đầu: “Vậy hai bác cháu mình cũng đừng rảnh rỗi nữa, mấy ngày tới đi tìm chỗ khác thu mua phế liệu xem sao.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT