Trương Hồng Quyên đứng ở cửa lớn, lớn tiếng hỏi: “Kính Kính, bên kia kịch nói tiền lương tính theo ngày hay theo lần diễn vậy?”
Phan Kính ngượng ngùng cười: “Không phải, diễn một lần là được trả một lần tiền.”
Trương Hồng Quyên “ừm” một tiếng, quay đầu hỏi Thôi mụ mụ: “A di, chúng ta chỉ chụp một lần thôi, hay sau này có quần áo mới thì lại tiếp tục chụp tiếp?”
Thôi mụ mụ không nắm rõ khái niệm “trả phí cho bạn nhỏ”, mơ hồ hỏi: “Có gì khác nhau sao?”
Cố Tuyển không nhịn được chen vào, cậu giúp gia đình coi cửa hàng, còn thu nhập thêm một chút tiền thường ngày không phải do ăn đại lạp xưởng, hiểu rõ phần nào chuyện “lao động đi đôi với thu hoạch”: “A di, nếu chỉ chụp một lần thì chúng ta với Hiểu Hiểu là đồng học, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.”
“Nhưng nếu là cách quãng thời gian lại phải chụp một lần thì đó chính là đi thuê mướn, cũng giống như diễn kịch vậy.” Cố Tuyển nghiêm túc mở to mặt béo.
Phan Kính cười thầm nhìn họ, không nói gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT