Trên tàu, Phan Kính ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Đạo diễn Tần thì nôn rồi lại nôn.
Những người khác thì vui vẻ tám chuyện.
Tàu hỏa mặc kệ ai vui ai buồn, cứ thế lao vun vút về phía trước.
Hai ngày sau, bọn họ đến Kinh Thị.
Tiếng còi tàu rít lên khi dừng lại, gương mặt của đạo diễn Tần lập tức toát lên một vẻ như: “Tôi sắp được giải thoát rồi!”
Lộ Mỹ Thần nhanh nhẹn dặn mọi người chuẩn bị hành lý. Phan Kính thì háo hức vô cùng. Kiếp trước cô từng sống ở Kinh Thị một thời gian khá dài. Dù chỉ là trong căn phòng lạnh lẽo, trống hoác, nhưng ký ức vẫn đọng lại – một nơi khiến người ta nhớ đến là thấy ấm lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT